Chương 1.2

1K 87 5
                                    

7.

A tiên sinh bị sa thải, anh mất đi tất cả mọi thứ.

Chỉ có duy nhất K tiên sinh chịu đứng bên cạnh anh lúc anh cảm thấy hoang mang, hoảng sợ nhất.

Người này thật tốt bụng.

A tiên sinh được K tiên sinh đưa về nhà, anh không biết hắn giàu thế nào, nhưng chỉ riêng căn phòng này đã vô cùng rộng lớn, anh sờ mãi vẫn không thấy điểm cuối.

"Tôi không thể giúp gì cho anh được, tôi không nhìn thấy được."

"Cậu cái gì cũng cần làm, tôi sẽ mời người tới dạy cậu học chữ nổi."

"Vì sao lại tốt với tôi như vậy?"

"Bởi vì tôi là một nhà từ thiện."

8.

Mùa đông trôi qua, tuyết dần tan, hoa đào nở rồi tàn, tiếng ve vang lên ồn ào.

A tiên sinh nhẩm tính thời gian, vậy mà đã sáu tháng rồi sao.

K tiên sinh thường xuyên phải tham gia tiệc tối, nhưng hắn luôn trở về đúng giờ cùng anh học chữ nổi, sau đó cùng nhau nói chúc ngủ ngon.

Bất tri bất giác, buổi tối trở thành khoảng thời gian anh mong đợi nhất.

"Trước đây anh thường xuyên tới đường Bình An cho chó mèo ăn, sao bây giờ lại không đi nữa?"

"Không cần thiết."

Không cần thiết? A tiên sinh thắc mắc nhưng lại không tiếp tục hỏi nữa.

9.

Dưới nhà vang lên tiếng va chạm.

K tiên sinh về rồi sao?

A tiên sinh từ trên giường ngồi dậy, động tác quá nhanh khiến sách vở trong tay rơi xuống.

Anh sờ soạng xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy. Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm vô cùng quen thuộc.

"Thực ra tôi vô cùng ngưỡng mộ anh."

"Cô là bạn gái của A tiên sinh?"

"Không, không phải, từ trước đến nay tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh."

A tiên sinh cảm thấy ngực mình rất đau.

Bạn gái cũ từng không ngừng thổ lộ những lời ngọt ngào bên tai anh, lúc này lại đang ở bên ngoài biểu lộ tâm tình với K tiên sinh, người đã cứu anh.

A tiên sinh lảo đảo đứng dậy đóng cửa, thân thể ngã trên mặt đất vang lên tiếng động vô cùng lớn, anh không khống chế được run rẩy.

Anh muốn rời đi, đây không phải là nơi dành cho anh.

10.

A tiên sinh không biết tại sao K tiên sinh lại cho mình ở lại lâu như vậy.

Anh sờ làn da thô ráp trên mặt mình, nhất định là vô cùng xấu xí.

Nếu có một ngày bị K tiên sinh đuổi đi thì anh sẽ đi đâu bây giờ?

K tiên sinh tựa hồ cảm nhận được người đối diện không tập trung, lên tiếng hỏi, "Cậu bị làm sao vậy?"

A tiên sinh do dự nửa ngày.

[ĐM - EDIT-HOÀN] Yêu thầm - Kỳ Thập Nhị (Đoản văn)Where stories live. Discover now