Chương 169: Oan có đầu, nợ có chủ

163 18 0
                                    

Mấy năm trước, Vương Nhị Quân vì bị nghi ngờ có hành vi vi phạm quy định nên đã bị giam giữ hành chính. Tuy nhiên, gã lại được thả về vì không có đủ chứng cứ. Từ đó đến nay, gã chẳng hề nể mặt bất cứ ai, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Gã giống như một vị Diêm Vương sống ở huyện Giang Thành, ai nấy đều uất hận nhưng lại không ai dám tố cáo.

Sau khi tìm hiểu hoạt động thường ngày của Vương Nhị Quân, chút áy náy trong lòng tôi cũng tan theo mây khói.

"Bà cụ ấy bị chết mà gã không giải quyết gì, những trường hợp tương tự như bà cụ chắc chắn hắn cũng sẽ không giải quyết gì." Tôi mất rất nhiều công sức mới có thể tìm được vệ sĩ của Vương Nhị Quân, cuối cùng cũng moi được từ tên vệ sĩ ấy về địa chỉ của gã Vương Nhị Quân này.

Ban ngày, gã ở lại công ty của mình. Có lẽ vì đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm, nên gã đi đến đâu cũng phải mang theo hai đến ba vệ sĩ.

Về cơ bản, tôi không hề có bất cứ cơ hội nào để tiếp cận gã. Huống chi, ban ngày dương khí thịnh vượng nên rất khó để oan hồn của ông cụ ấy có thể ra tay, đành chờ đến buổi tối.

Theo lời tên vệ sĩ, gã sẽ tham gia bữa tiệc của công ty Giang Cẩm đêm nay, nghe nói là vì nói một cái hạng mục lớn. Hơn nữa, danh tính của những vị khách quý tối nay được giữ kín, không tiết lộ với người ngoài.

Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, được tổ chức tại biệt thự phía nam của nhà họ Giang.

Ngay khi biết được tin, tôi ngay lập tức trở về phố Đình Đường chuẩn bị cho tối nay.

Tự mình giết hắn đối với tôi là việc không nên và không thể. Một khi đã lọt và diện tình nghi của cảnh sát, những buổi livestream của tôi sắp tới ắt sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Oan có đầu nợ có chủ, kết thúc được nhân quả này, cuối cùng cũng chỉ có ông cụ ấy mới có thể làm được.

Lên tầng hai của cửa hàng, có chút ánh sáng xuyên qua bức màn nhỏ, chiếu lên giường, làm cho trận pháp được vẽ ở trên sàn dường như nhạt hơn, nếu không chú ý ắt sẽ không nhìn ra được.

"Cụ này, cháu đã tìm thấy kẻ có lòng lang dạ sói nhẫn tâm giết hại vợ của cụ, tối nay cháu sẽ mang cụ đến chỗ của gã." Tôi cung kính nói với chiếc quan tài, nếu không may ai đó thấy được tôi trong trường hợp này, ắt mười người thì sẽ có đến chín người cho rằng tôi bị điên.

Căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy, đợi một lúc lâu trong quan tài cũng không thấy có phản ứng gì. Tôi đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc quan tài, thử đẩy nắp chiếc quan tài ra, kết quả lại rất dễ dàng mà chẳng hề tốn sức.

"Chuyện gì thế này?"

Trong quan tài lộ ra một bộ áo khoác màu đen, được thiết kế thủ công tinh xảo, cổ áo còn thêu hình một con rắn độc rất sặc sỡ.

You'll also like

          

"Tại sao trong quan tài lại có thêm một bộ quần áo? Không biết ai đã đặt nó ở trong đây?" Tôi lấy chiếc áo khoác màu đen ra, ở bên trong bộ quần áo còn giấu một lá bùa màu đen.

"Bùa đen?" Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một lá bùa đen nào, tôi vô thức đưa nó lên nhìn, có một màu đỏ thẫm ở trung tâm của lá bùa, cứ như là một cái bể máu với một cái miệng lớn. Nhìn chằm chằm vào nó một lúc, tôi có cảm giác như chính mình cũng sắp bị lá bùa ấy hút vào.

"Lá bùa này có màu đen lại có máu, ắt có liên quan đến tà đạo, không thể tùy tiện sử dụng. Lá bùa này xuất hiện một cách khó hiểu như thế, xem ra mình phải cẩn thận rồi."

Tôi đặt lá bùa đen kia vào chung một chỗ với lá bùa Mao Sơn Thất Cương. Sau đó, tôi quan sát bên trong chiếc quan tài. Lớp đất trong quan tài lại càng đỏ, như thể có người vừa đổ một ít máu vào trong đó.

Tôi không biết mình có bị ảo giác hay không, mũi tôi bất ngờ ngửi thấy mùi máu tươi, dẫu chỉ hơi hơi ám mùi. Tôi giơ tay nắm lấy một nắm bùn đất, bóp mạnh, bên trong bỗng chảy ra một loại chất lỏng nhơn nhớt màu đỏ.

Chưa đến một ngày, trong quan tài đã xảy ra nhiều sự biến hóa khôn lường, mang nó về không biết là gieo họa hay gặt phúc về nữa.

Tôi tìm con mắt đen ở trong chiếc quan tài, giờ nó đã trong suốt và sáng trong, bên trong lại tỏa ra ánh sáng màu máu, từ một con Mệnh Quỷ khi xưa, nay đã biến thành ba con.

Hình ảnh của ba con quỷ mơ hồ, không rõ lắm, hai cao một thấp, tôi chỉ có thể nói rằng Mệnh Quỷ không việc gì, nó vẫn yên bình ở trong đó.

"Ông lão, tôi đã tìm được gã ta. Việc còn lại, buổi tối nay lão hãy tự ra tay." Tôi đem con mắt màu đen ấy bỏ vào trong túi, đậy nắp quan tài lại, ngồi thiền đợi đến khi hoàng hôn buông xuống.

Buổi tối, khoảng năm, sáu giờ, tôi đội chiếc mũ lưỡi trai, thay bộ quần áo cũ, chuẩn bị sẵn một chiếc găng tay và khẩu trang dùng một lần, bỏ vào trong túi áo khoác.

Lúc này có khả năng sẽ gây ra án mạng, nên tôi phải chọn một chỗ trốn cẩn thận, chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng.

"Hành động này của mình liệu có được coi là giết người không nhỉ?"

Cất chiếc túi màu đen vào trong lồng ngực, tôi gọi một chiếc taxi: "Người anh em, đi đến bệnh viện tâm thần Hận Sơn ở phía Nam."

Sở dĩ tôi không trực tiếp đi đến biệt thự của Giang Gia cũng là để tạo bằng chứng giả rằng tôi không đến đó, văn phòng cảnh sát hình sự đã biết rằng tôi có liên quan đến gã dùng thuật Hàng Đầu, mà gã cũng lại biến mất phương Nam.

Trong tình huống mà chuyện Vương Nhị Quân tử vong bị bại lộ, tôi sẽ đem chuyện gã Hàng Đầu Sư ở bệnh viên tâm thần Hận Sơn bắt cóc Giang Phi ra kể, đánh lạc hướng cảnh sát.

Khi lên xe taxi, tôi không nói chuyện với tài xế nhiều, nhìn mọi thứ xung quanh qua gương chiếu hậu, vốn dĩ đây chỉ là một thói quen của tôi, nhưng nhìn quanh một lượt, tôi đã thấy một điều nằm ngoài kế hoạch của mình.

[1] LIVESTREAM SIÊU KINH DỊWhere stories live. Discover now