<* khanh ~ tiếng vợ chồng người yêu gọi nhau thân mật thời xưa>
Chung Minh vốn là có ý định ra sức hạ gục Tô Tử Mặc, không ngờ lại nằm dưới thân Tô Tử Mặc, rõ ràng Tô Tử Mặc hôn rất nhẹ rất ôn nhu mà nàng lại nhịn không được run rẩy, vừa khẩn trương vừa kích động, càng cảm thấy cả người bị giày vò.
"Mặc tỷ tỷ, ta cũng không phải đồ chơi làm bằng đường, đừng xấu xa hôn đến hỏng người ta". Chung Minh giận dỗi nói, hơi thở còn không ổn định.
Da thịt Chung Minh nõn nà vừa trơn vừa mềm, Tô Tử Mặc đang thích thú hưởng thụ, nghe Chung Minh nói như thế, ngẩng đầu lên nhìn liền ngây ngẩn cả người, sắc mặt Chung Minh nhiễm tình ửng hồng như hoa đào tươi đẹp. Đôi con ngươi chứa đựng dục vọng cực kỳ mê người, Tô Tử Mặc không nhịn được nhẹ giọng ngâm: "Đêm qua hải đường chạm phải mưa, đoá hoa nhẹ nở đẹp nao lòng".
<* thơ của Đường Dần-Đường Bá Hổ, Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử>Chung Minh bĩu môi, "Lại nói gì ta nghe không hiểu".
Tô Tử Mặc cười, "Đây là khen muội còn e thẹn xinh đẹp hơn so với hoa hải đường sau cơn mưa".
Được nàng ca ngợi như thế, Chung Minh tự nhiên cao hứng, "Là thơ ngươi làm?".
Tô Tử Mặc lắc đầu, "Là một tài tử viết, bất quá thật hợp với tình cảnh lúc này".
Chung Minh nói: "Lão bà hắn nhất định rất đẹp".
Tô Tử Mặc từ chối cho ý kiến, người bên ngoài đẹp xấu gì cũng không liên quan tới nàng, nàng chỉ biết giờ phút này Chung Minh cực kỳ xinh đẹp, ngón tay vẽ theo hình dáng khuôn mặt Chung Minh, nhẹ nhàng hỏi, "Minh nhi, muội có hối hận hay không?".
"Hối hận cái gì?".
Tô Tử Mặc nói: "Ta và muội, người thê người thiếp, làm như thế, cùng tằng tịu với nhau không khác gì để người đời khinh bỉ".
Chung Minh bĩu môi, "Ta mới không quan tâm". Tiếp theo lại lo lắng hỏi, "Ngươi thì sao?". Tô Tử Mặc xuất thân danh môn, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm cho nàng tằng tịu cùng mình, chẳng phải là ép buộc hay sao?!
Quả nhiên Tô Tử Mặc không lên tiếng.
Chung Minh trong lòng hoảng sợ, tuy rằng nàng rất muốn ở bên Tô Tử Mặc, nhưng không hề muốn Tô Tử Mặc vì nàng mà lưng phải đeo xiềng xích.
Tô Tử Mặc chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó ánh mắt long lanh như nước nói: "Ta không muốn vì ánh nhìn của người bên ngoài mà ủy khuất chính mình".
Rõ ràng là nàng câu dẫn Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lại nói là vì chính bản thân mình, nói như vậy chẳng qua là không muốn làm cho nàng có gánh nặng trong lòng, Chung Minh vô cùng cảm động, ôm chặt Tô Tử Mặc, cọ cọ vào cần cổ nàng, "Mặc tỷ tỷ, vì sao trước kia ta không phát hiện ngươi tốt như vậy chứ, nếu sớm một chút yêu thích ngươi thì thật tốt biết bao". Kiếp trước cũng sẽ không bị chết thảm như thế.
Tô Tử Mặc không biết Chung Minh có ý gì, chỉ cười nói: "Thế nào, trước kia muội cảm thấy ta rất xấu sao?".
"Không", Chung Minh phủ định, "Chỉ là cảm thấy ngươi cao không thể chạm tới".
Tô Tử Mặc cũng không tin lắm, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên Chung Minh ở trong xe ngựa khinh bạc nàng, căn bản là cả gan làm loạn, đương nhiên nàng lại càng không tin người luôn theo khuôn phép như mình lại làm chuyện kinh thế hãi tục như này, thở dài: "Hà ý bách luyện cương, hóa vi nhiễu chỉ nhu, Minh nhi, muội thật sự là họa thủy".
<*Có ngờ đâu thứ thép được luyện đến cứng trăm lần lại trở nên mềm yếu đến mức có thể cuốn vào ngón tay ~ Tử Mặc cứng rắn đến mấy cũng bị mềm lòng trước Chung Minh.>Khó có khi Chung Minh hiểu "Họa thủy" là ý gì, cười tủm tỉm nói: "Ta lại không có hại nước hại dân, ta chỉ làm ngươi mê đảo mà thôi".
Đâu chỉ có như vậy! Trừ bỏ Tống Tuấn Kiệt luôn như hổ rình mồi với Chung Minh, hiện tại lại tới thêm cô nương Thiệu Thi Dung, Tô Tử Mặc hít một hơi: "Minh nhi, muội thật không làm cho người ta yên tâm".
Chung Minh thì thầm nhỏ nhẹ bên tai nàng, "Nếu ngươi lo lắng, thì mau mau bắt ta đi, ta thành người của ngươi, sẽ không còn gì phải lo lắng".
Vành tai Tô Tử Mặc nóng lên, cúi đầu nhìn cái người nhỏ bé đáng yêu trong lòng mình, giống như quả anh đào chín tuỳ ý để người ta hái, tim lập tức đập loạn cả lên, một dòng nhiệt nóng chảy xuyên qua trong thân thể, thậm chí cảm giác được giữa hai chân ẩm ướt, Tô Tử Mặc dù sao vẫn là tấm thân xử nữ, đột nhiên có phản ứng như vậy, nàng tự thấy xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng.
"Làm sao vậy?". Chung Minh đợi không được, có chút gấp gáp, nhìn thấy Tô Tử Mặc lộ vẻ ngượng ngùng, tò mò hỏi.
Tô Tử Mặc không muốn để nàng nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình, vội cúi người hôn nàng, đến khi sắp hít thở không thông mới buông ra, trượt người xuống, ngực Chung Minh phập phồng không thôi, vừa rồi được Tô Tử Mặc vuốt ve, đầu ngực vẫn như cũ ngạo nghễ đứng thẳng. Tô Tử Mặc theo bản năng liếm môi, sau đó cúi xuống ngậm lấy đỉnh tuyết phong mê người kia một chút, Chung Minh lập tức phát ra tiếng kêu, Tô Tử Mặc nghĩ rằng mình cắn đau nàng, vội rời ra nhưng biểu tình Chung Minh lại nói cho nàng biết Chung Minh thực hưởng thụ, Tô Tử Mặc mới thả lỏng tâm tình, lúc mạnh lúc nhẹ mút vào, bàn tay cũng không nhàn rỗi đặt lên bầu ngực bên kia vuốt ve xoa nắn thành các loại hình dạng.
Chung Minh làm sao chịu được loại kích thích này, lửa tình tích tụ ở trong bụng làm cho nàng thêm khổ sở, có một địa phương đang có nhu cầu cấp bách cần được Tô Tử Mặc trấn an, nhưng lại không thể nói ra miệng, chỉ phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thấy Tô Tử Mặc không hề động đậy, đành phải gọi nàng, "Mặc tỷ tỷ", lại phát hiện ra thanh âm của mình run rẩy đến lợi hại.
Tô Tử Mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhận ra Chung Minh khác thường, quan tâm hỏi: "Muội làm sao vậy?".
Chung Minh làm sao nói ra miệng được, ý nghĩ xẹt qua tim, mau chóng bắt lấy tay Tô Tử Mặc đặt giữa hai chân mình, nơi đó đã sớm ẩm ướt không chịu nổi, Tô Tử Mặc cũng là nữ nhân, khi đầu ngón tay chạm đến chỗ trơn trượt ướt át đó, lập tức hiểu được, kia nhưng là nơi nữ nhân cảm thấy đáng thẹn nhất, đương nhiên cũng là suối nguồn khoái hoạt, trong lòng dâng lên từng trận khác thường, máu dồn lên mặt còn muốn đỏ hơn Chung Minh, Tô Tử Mặc không dám nhìn, chỉ dùng tim cảm thụ được, mềm mại trơn ướt, còn có một cỗ lực lượng dẫn dắt nàng, làm cho nàng càng thêm muốn xâm nhập vào, rồi lại do dự không tiến, càng gần từng bước càng thấy không còn đường lui để hối hận nữa, đang lúc chần chờ ở đó, ngón tay đột nhiên bị đẩy mạnh, rơi vào vùng cực hạn mềm mại bên trong, ngay sau đó một luồng nóng ấm dọc theo đầu ngón tay chảy xuôi xuống dưới, tuyết trắng sàng đan bị nhiễm đỏ, mà tay Chung Minh đang đặt trên tay nàng.