Chương 89: Chia Tay

331 38 4
                                    

Daphne đang uống nước cũng phải ho sặc sụa vì câu nói của tôi. Cô tròn mắt nhìn tôi:

- Cậu nói sao? Không phải con của anh ta sao? Vậy thì là...

- Của người khác... - Tôi thở dài - Tớ cũng không rõ chuyện quái quỷ này là như thế nào nhưng tớ đang rất rối đây.

- Vậy tại sao cậu không ly hôn với anh ta? Như thế là cậu đang lợi dụng anh ta đấy.

- Tớ biết chứ... Giờ giải phóng anh ấy là điều tốt nhất tớ có thể làm, dù điều đó có khiến tớ trở thành kẻ vô ơn đi chăng nữa.

Daphne đảo mắt, thở dài theo tôi. Cô nói tôi nên ly hôn Arthur sớm nhất có thể và tôi đồng ý với cô. Lúc ấy, tôi đã phải lấy hết can đảm để gọi cho Jean và Mikasa. Cả hai tức tốc có mặt trong phòng tôi và đưa luôn cho tôi tờ giấy ly hôn:

- Chúng em đã đợi đến ngày này lâu lắm rồi, Larissa. - Jean nói.

- Chị không ly hôn anh ấy vì những lí do mà em đang nghĩ đâu Jean. Chỉ bởi vì... Laura không phải con của anh ấy.

- Giờ chị tin rồi sao? - Jean đắc ý nói.

- Chị nhớ lại tất cả mọi thứ về chúng ta hơn mười một năm qua rồi. Điều đó càng khiến chị không thể sống chung một mái nhà với Arthur được nữa. - Tôi đặt bút xuống bản ly hôn và dứt khoát kí vào trong đó.

- Chúng em sẽ lo vụ này nhanh nhất có thể. - Mikasa - cô luật sư có tiếng trong ngành lên tiếng - Giờ cho chúng em thăm cháu nhé.

Cô nói, kéo Jean ra khỏi phòng. Tôi chầm chậm bước theo dưới sự hỗ trợ của Daphne tiến về khoa nhi. Trên đường đi, Daphne hỏi tôi:

- Arthur chưa biết chuyện cậu sinh đâu, đừng lo. Do vội quá nên tớ chưa báo. Sau khi nghe chuyện của cậu, tớ cũng không báo anh ta làm gì nữa.

- Ừ. - Tôi gật đầu. Suy cho cùng từ lúc người lạ đưa tôi đến bệnh viện cho đến khi cả Jean và Mikasa có mặt ở đây cũng chưa đến một ngày mà Arthur thì lại rất bận, phải đến chiều tối anh mới về nhà. Thế nên Arthur cũng chưa biết về sự vắng mặt của tôi.

Nhưng đó mới chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi.

Khi đến nơi, tôi bàng hoàng khi phát hiện Arthur đã ở sẵn trong phòng của Laura từ khi nào, điên dại vuốt ve người con bé. Anh nhìn Laura bằng đôi mắt căm thù nhưng vẫn cố tỏ ra mình yêu thương con bé. Cho đến khi thấy Jean, Mikasa, tôi và Daphne đứng ngoài cửa, anh mới bắt đầu cười cợt lên tiếng:

- Nhìn này, con bé mới đẹp làm sao! Nó giống em lắm, Larissa. Thật buồn vì nó chẳng giống anh chút nào vì vốn dĩ nó đâu phải con anh!

- Anh... nói gì thế? - Tôi chối cãi.

- Đừng nói dối nữa, tôi đã nghe tất cả những gì cô nói rồi! - Arthur hét lên. Tiếng gào của anh ta ngay lập tức đánh thức Laura làm con bé òa khóc - Không phải con tôi mà là của người khác. Có người chồng nào muốn nghe được lời ấy từ vợ mình không? Cô nói đi!

- Arthur... Hãy bình tĩnh! - Tôi nói to - Có gì hãy cùng em nói chuyện.

Arthur cười khẩy, ôm Laura đến bên ô cửa sổ rộng lớn của phòng bệnh:

[AOT] All My Wings For You (Full)Where stories live. Discover now