"Tui nghĩ cuộc sống này của tui bị cursed rồi, cả đời này chắc không né nổi lời nguyền những couple Alpha quá."
Trên hành lang bệnh viện, Nguyên Vi Vi hốc mắt đỏ hoe, cái khăn giấy cuối cùng cũng bị dùng hết rồi, đành phải dùng tay áo lau nước mũi, thất thần lại bất lực.
Trần Nhuy trầm mặc nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, hỏi cô: "Triệu Sở Chu không nghe điện thoại sao?"
"Không nghe," Nguyên Vi Vi nói xong nước mắt lại chảy ra: "Anh ta sao lại thế chứ, vừa thấy cậu ấy là Alpha đã bỏ chạy rồi. Nãy trên tay Ngọc Kiệu còn có chiếc nhẫn, nhìn là biết không phải của ổng rồi, anh ta..."
Omega nữ cảm xúc trào dâng bị tiếng bác sĩ đi ra khỏi phòng cắt ngang, cô đỏ mắt tiến tới: "Bác sĩ, sao rồi ạ?"
"Pheromone của bệnh nhân đã ổn định trở lại, nhưng tâm trạng cậu ấy rất xấu." Bác sĩ hình như cũng là lần đầu tiên gặp loại truyện này, hắn cân nhắc một chút, vẫn là nói ra: "Tôi đề nghị các cô nên cho cậu ta nói chuyện với vị Alpha kia."
Cả hai người đều im lặng. Trần Nhuy lo lắng nhìn cửa phòng bệnh, đằng sau đó là một Alpha mới phân hóa nằm ở trên giường, gương mặt tuấn tú vô hồn.
Ngón giữa và ngón áp út tay trái hắn đeo hai chiếc nhẫn cùng kiểu. Tô Ngọc Kiệu sững sờ nhìn tay trái mình, mù mịt trống rỗng.
Vừa rồi bởi vì cảm xúc mất kiểm soát khiến pheromone không kiềm chế được, Tô Ngọc Kiệu bị bác sĩ tiêm cho một một liều thuốc an thần, bây giờ dù có khóc cũng chỉ có thể khóc trong âm thầm.
Bác sĩ nói hắn có triệu chứng phát tình, nhưng Tô Ngọc Kiệu chẳng để ý chút nào, trong đầu hắn giờ chỉ toàn là Triệu Sở Chu.
Triệu Sở Chu còn đang bị trong thời kì mẫn cảm. Anh ấy còn không ăn cơm đúng giờ, không nghỉ ngơi cho tốt, không có mình căn bản là không được, một người đàn ông hai lăm tuổi ngay cả cơm cũng không tự mình nấu, một mình anh ấy phải tự xoay sở sao đây?
Hắn do dự bấm vào khung chat giữa mình và Triệu Sở Chu, thấy những dòng tin nhắn cũ cũng khiến hắn xúc động hồi lâu. Alpha mười tám tuổi đỏ mắt siết chặt ga giường bệnh, bấm gọi điện thoại.
.....
Lúc Tô Ngọc Kiệu gọi điện tới, Triệu Sở Chu đang tiêm thuốc ức chế.
Thời kì mẫn cảm của anh khá đặc biệt, ngoài cáu kỉnh và tâm trạng kém, thỉnh thoảng còn xuất hiện một chút triệu chứng như phát tình.
Tuy nhiên Triệu Sở Chu không xem trọng chuyện này, tùy tiện ném ống tiêm rỗng vào thùng rác rồi nhận điện thoại của Tô Ngọc Kiệu.
Phía bên kia điện thoại là tiếng thở mất bình tĩnh của thiếu niên, hắn tự cho là mình đã giả vờ tốt lắm rồi, nhưng Triệu Sở Chu không cần nghe kĩ cũng nhận ra thanh âm nức nở của hắn.
Tủi thân lại chật vật, giống như động vật nhỏ bị bắt nạt.
Triệu Sở Chu có chút đau lòng, anh nằm trên ghế sô pha, trong ngực ôm lấy cái gối còn vương lại mùi pheromone của Tô Ngọc Kiệu. Anh nắm lấy góc vải, nhẹ giọng dỗ: "Đừng khóc."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau khi phân hóa thành A, tôi cùng Alpha mình thích thầm nhiều năm ở bên nhau
General Fictionlol nó giới hạn kí tự, vào trong rồi nói tiếp vậy. TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WORDPRESS DONUTANDSPING.WORDPRESS.COM VÀ ACC WATTPAD dynaMERC.