Chương 12: Bắt nạt

8 0 0
                                    

Trên chân Ngôn Khanh hơi ngứa nhưng không thấy khó chịu, mà lại có cảm giác thoải mái khác thường, khiến cho nội tâm cô có chút dúm dó.

Mọi cảm xúc mãnh liệt đã mất dần bởi những cái vuốt ve lặp đi lặp lại của Hoắc Vân Thâm.

Mẫn Kính nói đúng, người như Hoắc Vân Thâm, kể cả đạn đã lên nòng, anh cũng không muốn chạm vào những thứ mà mình chán ghét. Để đạt được mục đích của mình, anh hoàn toàn có thể thông qua những cách thức đơn giản hơn.

Nhưng Hoắc tổng nhìn như không có gì không làm được, lại luống cuống tay chân với cô vợ duy nhất đã rời khỏi anh. Giá trị con người ở trước mặt công chúng, địa vị, mặt mũi, anh cũng không hề để bụng.

Anh tình nguyện dùng quá trình khúc chiết, cũng không ngần ngại việc xuất hiện trên chương trình để người ta lên án, chỉ bởi vì… anh đang dùng cách thức vụng về mà ấm áp để bảo vệ cô, chỉ hy vọng cô bớt đi sự kháng cự.

Lại một lần nữa Ngôn Khanh cảm thấy mình thật sự không dễ dàng.

Chua không? Chua, vì Hoắc tổng mà chua. Ngọt không? Cũng ngọt, vì Vân Khanh mà ngọt.

Cô vừa chua lại vừa ngọt, kẹp ở giữa thật khó.

“Hoắc Vân Thâm, tôi không muốn cãi nhau với anh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.”

Giọng Ngôn Khanh hơi khàn, song ngữ điệu lại luôn ngọt mềm: “Cảm ơn anh đã giúp tôi. Nhưng đoạn cuối cùng lúc anh nói giúp tôi, thật sự không thích hợp để phát sóng. Đối với anh hay đối với tôi đều không tốt, sẽ gây ra nhiều suy đoán. Anh để ekip chương trình cắt bớt đi, cũng đừng để mọi người trong trường quay lan truyền loạn lên trên mạng, chúng ta ghi hình bổ sung một đoạn bình thường, được không?”

Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống rất thấp, dưới mi mắt hiện lên một bóng mờ.

Anh nhàn nhạt hỏi: “Đoạn cuối cùng, chỗ nào không bình thường?”

“Anh giúp tôi nhiều như vậy, cả S cũng cho tôi, như vậy có thể bình thường ư?” Vân Khanh có cản giác đau đầu: “Có chuyện anh không biết, ngày đó lúc tôi lên xe anh đã bị người khác nhìn thấy, truyền ra tin đồn rằng có một cô gái mặc đồ màu vàng có quan hệ thân thiết với Hoắc tổng. Sau khi tôi phủ nhận, Tống Tuyết Nhiên vừa vặn cũng mặc đồ vàng liền nhận lấy luôn thân phận bạn gái tin đồn này, giờ anh lại tàn nhẫn đẩy cô ta ra ánh sáng, đám tiểu cô nương kia chắc chắn sẽ chuyển ánh mắt đến tôi.”

Hoắc Vân Thâm nhíu mày thật sâu.

Ngôn Khanh tận tình khuyên bảo: “Tôi chỉ là một thí sinh nhỏ, mỗi ngày sau này đều rất bận, phải liều mạng mà cố gắng để xứng với cấp bậc S Hoắc tổng trao cho. Tôi cũng không dám làm bạn gái tin đồn của anh, đến lúc đó mọi người ở khắp nơi sẽ mắng chửi tôi, tôi thất sự không chịu nổi kích thích đó.”

Hoắc Vân Thâm không nói gì, cúi đầu, tiếp tục xoa bóp chân cho cô.

Bàn tay anh to lớn mà ấm nóng, xoa xong bàn chân bị thương, anh tiếp tục ấn dần lên trên, nắm lấy bắp chân trắng mịn nhỏ bé yếu ớt của cô gái.

Ngôn Khanh suýt nữa kêu ra tiếng, cả người mềm nhũn lảo đảo ngã về phía sau.

Hoắc tổng từng luyện qua rồi đúng không? Cũng thoải mái quá rồi, bao nhiều nhức mỏi khi nhảy đều bị mười ngón anh làm cho thư thái.

You'll also like

          

Hoắc Vân Thâm thấy cô ngoan ngoãn, lúc này mới ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của cô: “Từ bạn gái tin đồn này không đúng, em là vị hôn thê. Việc ghi hình cũng không có gì không bình thường, đối với Hoắc thị cũng tốt, Hoắc Vân Thâm cũng tốt. Đi đến ngày hôm nay, vốn chính là vì có thể quang minh chính đại giúp em lấy lại công bằng.”

Ngôn Khanh ngẩn ngơ, mức độ cảnh báo tăng vọt lên gấp mười lần: “Từ từ… vị hôn thê sao?!”

“Mùa thu năm mười tám, em đồng ý chờ đủ tuổi sẽ gả cho anh.” Anh mím môi, không muốn để nỗi đau trào ra: “Anh đã sớm chọn ngày, mỗi ngày đều ngóng trông em lớn lên nhưng lại không tìm thấy em đâu, vừa đi đã ba năm, ngày đó đã sớm qua…”

Ngôn Khanh gấp muốn chết, lại không thể giải thích.

Hoắc Vân Thâm là một người cố chấp, cho dù cô kể hết về bản thân từ năm 1 tuổi đến 22 tuổi, anh cũng sẽ không nghe, kiên định coi cô thành Vân Khanh.

Cô có thể nhìn thấu, anh chính là một kẻ cố chấp cứng đầu, chương trình này căn bản không thể trở thành cảng tránh gió của cô, mà ngược lại nó còn trở thành phạm vi khống chế của anh.

Nếu thật sự muốn chấm dứt, cô phải tìm ra điểm mà anh có thể từ bỏ giống như trước đây lúc cô ép bút máy vào động mạch của mình.

Người anh yêu là Vân Khanh, có phải… chỉ cần có thể chứng minh cô và Vân Khanh chỉ có vẻ ngoài và cái tên tương tự ra, những thứ khác hoàn toàn không giống nhau, là có thể khiến anh sớm nhận rõ hiện thực mà hết hy vọng không nhỉ.

Cũng miễn cho cô… lỡ may một ngày nào đó không cẩn thận rơi vào...

Ngôn Khanh nghĩ thông suốt, lên tinh thần, vỗ vỗ ghế dựa: “Hoắc tổng, anh nói với tôi một chút, rốt cuộc anh thích cái gì ở Vân Khanh vậy?”

“Từng cái.”

Ngôn Khanh đổi cách biểu đạt: “Vì sao anh yêu cô ấy?”

“Không có lý do.”

Ngôn Khanh không hiểu sao lại bị đút cho đầy một miệng cẩu lương, bất đắc dĩ tìm từ: “Ý tôi là, Vân Khanh đối xử với anh thế nào?”

Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Rất tốt với anh. Mọi người đều coi anh là bệnh nhân, là tên điên, sợ anh, oán hận anh nhưng cô ấy yêu anh.”

Ngôn Khanh thầm oán giận, là rất điên nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy câu nói này của anh đắng chát không chịu nổi, người anh yêu duy nhất đã không còn nữa.

Cô lại hỏi: “Tính tình Vân Khanh rất tốt đúng không? Chắc chắn là một tiểu thiên sứ dịu dàng săn sóc, không yêu tiền tài mà chỉ yêu con người.”

Nhìn dáng vẻ quyến luyến của Hoắc tổng, cô biết điều đó là đúng.

Một khi đã như vậy, cô sẽ thử một chút xem.

Ngôn Khanh lặng lẽ chắp tay trước ngực cầu nguyện, thật xin lỗi nữ thần, thật xin lỗi Hoắc tổng, tôi bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lên con đường hơi ác liệt một chút.

Quãng đường còn lại, vì thay đổi hình tượng, Ngôn Khanh một mực xụ mặt trầm mặc, đối với các câu hỏi kế tiếp của Hoắc Vân Thâm nào là “Tình trạng cơ thể mùa Xuân Thu”, “Có quan hệ gì với Hạ Minh Cẩn.” Một mực lạnh nhạt lờ đi.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Aug 09, 2022 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Be the first to comment 💬

KHANH KHANH CỦA TAWhere stories live. Discover now