Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ vang lên liên tiếp. Khói bụi bay mù mịt. Ảnh vệ gần như nằm sụp xuống trên mặt đất.
Ngọc Hòa ngạc nhiên
Thuốc nổ? Ảnh vệ có thuốc nổ?
"Chúng ta có thuốc nổ?"
Triệu Bình nghe cô hỏi thì lắc đầu.
"Vốn không có, đến đây mới có."
Ảnh vệ lại tiếp tục vận nội lực rồi vung tay. Từng ống thuốc nổ lẫn vào màn đêm bay về phía phát ra mũi tên. Lại một loạt âm thanh ầm vang, cát đá bắn khắp nơi. Mảnh rừng nhỏ phía trước bắt đầu bén lửa cháy.
Mưa tên đã ngừng từ lâu, ảnh vệ lại vẫn tiếp tục ném một đợt thuốc nổ nữa.
Bốn phía an tĩnh lặng thinh.
Triệu Bình im lặng nhìn sau đó phất tay.
"Lùi lại quan sát. Đêm nay nghiêm phòng."
Đêm tối, kẻ địch lại có chuẩn bị, tuy bọn họ phản kích thành công nhưng đây không phải là lúc kiểm tra chiến tích.
Triệu Bình và Ngọc Hòa đã đổi gian phòng. Gian phòng mà họ chuyển vào là gian phòng của chưởng quầy. Tòa lâu này xác thực không phải được xây lên mới đây, thế nhưng tiểu nhị và chưởng quầy thì đã không phải là người lúc ban đầu.
Ngọc Hòa có mấy điều vẫn muốn làm rõ, thế là cô hỏi.
"Thuốc nổ vừa nãy..."
"Thuốc nổ vừa nãy vốn là của bọn họ."
Triệu Bình đạp mạnh lên mặt sàn. Ô đá lát sàn lập tức bị sụp nhẹ xuống, đầu kia lại nhẹ bật lên một xíu tạo thành một mặt nghiêng. Triệu Bình lại đẩy nó trượt xuống để lộ ra một căn hầm ngầm trong phòng chưởng quầy.
"Ban đầu thuốc nổ được giấu ở dưới này. Bọn họ ở bên ngoài dùng cung tên tập kích chỉ để đe dọa, buộc chúng ta co cụm lại trong phòng mà phòng vệ. Căn hầm ngầm này vốn là mật đạo thông ra ngoài. Ảnh vệ đã thử tra xét. Nó thông đến dưới phòng của chúng ta, đoạn đường sau đó lại đã bị bịt kín. Nếu như thuốc nổ bên dưới phát nổ..."
Ngọc Hòa thử tưởng tượng, lập tức thấy lạnh gáy.
"Ngươi làm sao phát hiện được?"
Ngọc Hòa thử ngồi sụp xuống rồi gõ tay lên sàn nhưng không thấy có sự khác biệt quá rõ.
Triệu bình cười.
"Dùng cách đó không được đâu, đá lót rất dày lại không phải là gỗ. Ngươi xem chỗ này, ở chỗ này có bi sắt nên mới có thể đẩy trượt miệng hầm."
Triệu Bình cẩn thận chỉ cho cô, mà cô càng nghe càng thấy khó hiểu. Ẩn mật như vậy cũng bị phát hiện ra được?
"Thực tế người phát hiện ra không phải là ta mà là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp."
Ngọc Hòa nghe hắn nói, hai mắt sáng lên. Trừ bỏ Triệu Bình ra đều là người của cô, người của cô còn có nhân tài như vậy? Chỉ thấy Triệu Bình hướng về phía cửa khẽ gọi.
"A Vĩ. Đưa công thần của chúng ta tới đây."
Sau đó ảnh vệ A Vĩ tiến vào phòng, trong tay còn cầm một cái lồng chuột. Con chuột nho nhỏ chạy vòng quanh lồng, da lông màu nâu dáng nhỏ rất lanh lợi. Ngọc Hòa nhìn nó một lúc vẫn không biết đó là giống chuột gì. Nhưng đây không phải là trọng điểm.
"Là con chuột này phát hiện sao?"
"Phải. Nó dạo trong phòng chưởng quầy một vòng, bột thuốc nổ bám lên lông của nó, bị A Vĩ phát hiện."
Vậy cũng được?
Ngọc Hòa tức thì cạn lời. Vậy mà cô còn tưởng có cái kỹ thuật tra xét lợi hại gì trong này...
Triệu Bình thấy ánh mắt cô mất đi hứng thú thì nhẹ cười.
"Đừng coi thường. Con chuột này không phải là thú cưng nuôi cho vui, ảnh vệ sẽ không vì nhàm chán mà tùy tiện xách thú cưng theo bên người. Đừng nhìn nó nhỏ nhắn như vậy, có thể cắn chết người đấy."
Ngọc Hòa kinh ngạc, nhìn kỹ lại con chuột kia. Chỉ thấy nó vừa hay cắn một phát đứt đôi nhánh cây khô trong miệng.
Được rồi, là cô trông mặt mà bắt hình dong, đã khinh thường con chuột nhỏ này.
A Vĩ mang chuột đi rồi, Triệu Bình lại tung người nhảy xuống hầm ngầm, nắm một người đi đến.
Người này, chính là món quà mà Triệu Bình nhận từ tay Lý Tường. Hoàng tử thứ bảy của Dương Triêu vương triều đồng thời cũng là con tin trao đổi giữa hai nước, người đáng lý ra phải ở kinh thành, kết quả lại lăn lộn nơi thành trì biên giới.
"Ây nhô, vẫn khỏe chứ, Duệ Vương?"
Ngọc Hòa nói, giọng điệu có mấy phần trào lạnh. Nói gì thì nói, cũng "nhờ" tên này mà ảnh vệ của cô chết mất hai người. Ngọc Hòa đương nhiên là thấy hắn chướng mắt.
Duệ Vương không nói gì vì miệng đã bị bịt kín, cũng không thèm nhìn cô, chỉ thở dốc một tiếng. Cô cũng không quản nhiều như vậy đứng dậy tránh ra để Triệu Bình đưa hắn lên.
Nhưng cũng ngay lúc này, một vật bén nhọn được đặt ngay cổ họng cô. Ngọc Hòa im lặng không động, biểu tình chỉ vừa sững ra đã rất nhanh trở về như thường. Chỉ là bởi vì cô đeo mặt nạ, không một ai nhận ra điều này. Không thể không nói, một hồi chém giết vừa diễn ra khiến thần kinh của cô vững vàng thêm không ít.
Triệu Bình cũng không loạn động, bàn tay vững vàng chế trụ Duệ Vương.
"Người anh em này, có gì từ từ nói."
"Giao ra Duệ Vương."
Kẻ khống chế Ngọc Hòa lên tiếng, giọng nói có mang chút khẩu âm dị tộc. Ngọc Hòa nhướng mày, không nói một câu, ánh mắt tập trung về phía Triệu Bình.
Nghiêm Trác đối với Triệu Bình mà nói có lẽ không quan trọng bằng Duệ Vương... Thế nhưng nếu nàng có gì sơ sẩy, Triệu Bình cũng không thể sống rời khỏi đây.
Ngọc Hòa nghĩ lung tung, kì thực cô chỉ đang nghĩ Triệu Bình sẽ bày trò gì mới có thể vừa cứu được cô, vừa có thể giữ được Duệ Vương.