"Nhưng hai người phải chuẩn bị tâm lý. Chủ nhà hàng là người rất khó nói chuyện. Để được ông ấy đồng ý quay, ê-kíp chương trình đã phải nỗ lực rất nhiều. Đến giờ ông ấy vẫn còn nghi ngờ chương trình chỉ làm màu ... "
Đạo diễn Hồ thì thầm nói với họ.
Tống Mặc khóe miệng khẽ nhếch lên. Thực tế, hầu hết những người tham gia các chương trình tạp kỹ đều để quảng cáo làm màu, tiện thể làm từ thiện.Nhưng có lẽ Nhiếp Tử Dạ là ngoại lệ.
Anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cùng trợ lý nhỏ đi ngắm cảnh.Nhiếp ảnh gia hướng thẳng máy quay về phía Nhiếp Tử Dạ. Lúc này, đáng ra theo như kịch bản, anh nên cư xử "có phần ngượng ngùng và lo lắng về kết quả của nhóm". Nhưng người quay phim không ngờ Nhiếp Tử Dạ lại không làm theo kịch bản mà nhướng mày nhìn đạo diễn Hồ: "Đạo diễn Hồ, anh chắc không phải muốn giao cửa hàng khó nhất cho chúng tôi đúng không?"
Đạo diễn Hồ tự tìm cho mình một cái cớ:
"Câu này cậu nói ... cũng phải nhìn lại xem. Các nhóm khác đều là người mới, đều chưa thân thiết với nhau. Mọi người còn phải cần thời gian làm quen, hợp tác. Cậu thì khác, cậu với trợ lý nhỏ còn cần phải làm quen gì nữa, không phải đã quá ăn ý rồi sao. Hơn nữa trù nghệ của cậu ấy còn khiến đạo diễn Lý hết lời khen ngợi trước công chúng, đúng không? Nếu không đưa cho cậu thử thách khó một chút, khán giả làm sao chấp nhận chứ! "
Người quay phim không ngờ rằng đạo diễn của họ lại có thể da diết đến vậy.
Tống Mặc thấy chương trình đã bắt đầu quay, liền lặng lẽ lợi dụng góc khuất, khẽ kéo áo Nhiếp Tử Dạ, bảo anh chú ý chút. Còn chủ động nói với đạo diễn:"Đạo diễn Hồ, nếu cửa hàng của chúng tôi đã khó khăn nhất, chi bằng thêm cho chúng tôi tí phúc lợi đi, ví dụ như tăng thêm góc quay cho Nhiếp ca chẳng hạn?"
Lần này không chỉ có quay phim, mà đến đạo diễn Hồ cũng sững sờ nghẹn lời, ông từng gặp không ít người đến gặp đạo diễn muốn thêm cảnh, chỉ có điều chưa thấy ai trắng trợn đến vậy.
Nhưng đạo diễn Hồ càng cảm thấy tính cách của cậu thú vị, ông ta cười vỗ vai cậu:"Được, chỉ cần cậu diễn tốt, sau này tôi sẽ thêm cảnh quay cho cậu. Máy quay!"
Cuộc nói chuyện này giữa Tống Mặc và Đạo diễn Hồ cũng không thèm giấu giếm người khác làm gì, có lẽ là do Tống Mặc còn trẻ, khuôn mặt giản dị, ăn nói thẳng thắn nên các sao đều chỉ cười, trong mắt không hề có gì ác ý.
Người nổi tiếng lớn tuổi nhất ở đây cũng đáng tuổi ba Tống Mặc, hơn nữa họ đều biết, cậu cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bị gom vào ghi hình chương trình cho đủ quân số, cũng không cần thiết phải khó dễ cậu làm gì.
Chỉ trừ một vị tiểu thịt tươi nào đó vốn muốn đến câu nhiệt nhưng không thành.
Nhưng Tống Mặc tất nhiên không quan tâm đến hắn.
“Được rồi, việc phân nhóm đã hoàn tất, bây giờ chúng tôi sẽ gửi cho mọi người thông tin của các cửa hàng tương ứng.”
Giám đốc Hồ nói, đoạn giơ loa lên, các trợ lý bên dưới bước lên phía trước để phát thông tin.
Ngoại trừ nhóm của Nhiếp Tử Dạ, hai nhóm còn lại được quyết định bằng cách bốc thăm. Nhìn thì có vẻ chỉ dựa vào may mắn để chọn, thực tế đều đã được sắp xếp cả rồi.
Trịnh Hạo Nhiên ở cùng nhóm với Tiểu Hoa đán Thái Hân, Thái Hân không thuận mắt tên Trịnh Hạo Nhiên toàn thân toát lên vẻ nịnh bợ, mà Trịnh Hạo Nhiên cũng âm thầm đánh giá cô cũng không đủ độ nổi tiếng để dựa dẫm vào.
Lão già Đường Kiến cùng nhóm với nữ minh tinh Châu Linh Đang, họ gọi đùa tên nhóm là "lão làng", tâm thái tham gia cũng ung dung hơn nhiều so với những thanh niên trẻ tuổi.
“Theo địa chỉ ghi trên giấy thì… hình như là ở đây.” Tống Mặc cầm lấy thông tin nhóm chương trình gửi về, chậm rãi nhìn dọc theo con phố theo số nhà, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng mà họ cần đến.
"Nhà hàng Bằng ca" là địa điểm nhiệm vụ của họ.
Nhiếp Tử Dạ đã phải xách túi suốt chặng đường. Để tăng hiệu ứng chương trình, họ phải đóng gói một hai kiện hành lý để chứng tỏ rằng họ phải sống trong nhà hàng suốt hai ngày, bất kể điều kiện tồi tệ đến mức nào, sống chết mang về doanh thu cho tiệm.
Trên thực tế, nhóm chương trình đã thuê phòng ở thị trấn, buổi tối có thể về khách sạn ngủ.
Nhiếp Tử Dạ tay xách nách mang cũng không quên dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay của cậu bé đang cắm cúi nhìn vào bản đồ tìm đường. Tống Mặc để yên cho anh nắm, ngoan ngoãn đi theo anh, cũng không sợ trong lúc mắt không thấy đường bị anh dẫn xuống mương hồi nào không biết.
Tay quay phim đi cùng cảm thấy vô cùng thú vị, toàn bộ quá trình đều chân thực ghi lại, không bỏ sót điều gì.
"Xin hỏi, có ai không ạ?"
Tống Mặc mở cửa nhà hàng, hiển nhiên đã gần trưa, trong nhà hàng không có một bóng khách, phòng bếp phía sau nghe thấy tiếng nấu ăn, hẳn là đầu bếp còn đang chuẩn bị.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ phòng bếp sau đi ra:
"Thức ăn còn chưa chuẩn bị xong, các vị nếu muốn ăn cái gì có thể gọi món trước ..."
Sau khi nhìn rõ những vị khách trước mặt, bà vội lau bàn tay ướt át lên tạp dề, sau đó chỉnh lại tóc:
"Mọi người đến ghi quay chương trình đúng không?".
"Vâng ạ, xin hỏi ..." Tống Mặc chưa kịp nói xong, bên trong đã bị tiếng quát cắt ngang.
"A Mai, nói với bọn họ tôi không quay, rồi nhanh quay lại làm việc đi!" Đó là ông chủ kiêm đầu bếp, Trương Bằng.
Tống Mặc đã biết thông tin về ông chủ cứng đầu này, nên khi đối mặt với vẻ mặt ngượng ngùng của bà chủ, cậu chỉ mỉm cười:
"Bà chủ, cô cứ quay lại làm việc đi, nhưng cô cho phép tụi con ghé tham quan một chút nha? "
.
Bà chủ khá dễ chịu, nói: "Ừ, tùy ý cậu, cứ xem một chút cũng được."Nói xong, bà nhìn Nhiếp Tử Dạ hai lần, cho tay vào túi tạp dề, do dự lấy ra quyển menu và bút, rồi lại thôi, quay người chạy vào bếp sau.
Tống Mặc dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào sườn anh: "Bà chủ tìm anh ký tên đúng không?"
“Có lẽ.” Nhiếp Tử Dạ nhún vai, trước tiên tìm một góc không thể cản trở người ta, đặt túi xuống, sau đó nhìn Tống Mặc, “Không phải nói muốn xem chút sao?