17

110 21 1
                                    

Hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, Min Yoongi thấy căn phòng im lặng đến lạ rồi lại nhận ra Jung Hoseok đã đi học từ lâu. Lê chân bước xuống nhà thì mẹ Jung đã nấu lại canh giải rượu. Min Yoongi lại nhận ra đã quá giờ làm, cậu vội thu xếp đồ đạc lại rồi chạy đi.

- Xin lỗi thím, cháu muộn mất rồi!

Mẹ Jung gọi với lại từ đằng sau.

- Nghỉ ngơi chút đã rồi hẵng đi.

Có vẻ như Min Yoongi đã chạy xa rồi, dường như không nghe thấy. Mẹ Jung đứng ở trước cửa nhà khoanh tay trách một câu. Khách khứa một đông hơn, có vị khách từ đằng sau gọi đồ liền làm mẹ Jung thôi nhìn bóng Min Yoongi nữa.

Min Yoongi một hơi bạt mạng chạy tới tiệm may. Thím Kim đứng ngoài tiệm đang khéo chỉ đạo mấy người giao hàng, thấy cậu hổn hển như cũng giật mình.

- Ôi trời, cháu sao vậy?

Min Yoongi lấy lại hơi, vuốt ngực mấy cái.

- Không ạ, chỉ là dậy muộn thôi thím.

Thím Kim nghe xong cũng thở dài, chống tay lên cằm.

- Vậy sao.

Min Yoongi nhìn tiếng thở dài của người đối diện cũng hiếu kì.

- Có chuyện gì vậy thím.

Thím Kim hết chống cằm, lại đăm chiều nhìn thùng hàng một cái.

- Mấy nhân viên ở đội thiết kế bỗng dưng nghỉ làm, thím đang rối quá.

Thím Kim nói xong lại thở dài một cái nữa. Min Yoongi nhìn vậy cũng có chút xao động.

- Công việc như thế nào vậy ạ?
.
Jung Hoseok ở trường cứ luẩn quẩn suy nghĩ về câu nói của mẹ. Liệu nghỉ học có thực sự tốt không? Dù sao cũng không cần trả nợ cho ba nữa. Mẹ Jung ở nhà kiếm tiền cũng đều đặn. Ngày trước chưa trả hết nợ vẫn có thể nhọc công giúp cậu đóng học phí mà. Jung Hoseok vừa nghĩ vừa phiền lòng.

Trống báo mấy hồi, giáo viên cũng từ ngoài bước vào lớp. Khung cảnh nhốn nháo chợt im ắng lại. Thầy giáo đập xập giấy xuống bàn mấy cái, lệnh cho cán bộ lớp mang đi phát từng bạn một.

- Ngày mai chúng ta hoạt động ngoại khoá nhé.

Vừa dứt câu, cả phòng học lại nhốn nháo về vẻ vốn có của nó. Có những đứa đã bàn xem mặc gì, có đứa lại bàn xem ăn gì, có đứa lại đoán già đoán non xem đi đâu. Thật vô tổ chức mà. Thầy đứng trên bục giảng quát một câu, cả lớp lại im ắng.

- Mấy cái cô cậu này, ý thức để đâu hết rồi hả?

Cả lớp im bặt nhìn nhau. Thầy liếc mắt một cái, sau đó lại nói tiếp.

- Mai chúng ta sẽ đi triển lãm, đừng mơ đến mấy khu vui chơi.

Quả nhiên vẫn là trẻ con, nghe hai từ triễn lãm đã thấy nản lòng. Jung Hoseok cầm tờ giấy báo, nhìn vào dòng chữ chi phí không nói gì. Cậu vo nát lại rồi vứt xuống ngăn bàn.

Với hoàn cảnh của Jung Hoseok, thật khó để có một cuộc sống của học sinh bình thường. Ngay từ đầu, Jung Hoseok đã nhận thức được hoàn cảnh của gia đình, đối với Jung Hoseok mà nói "không đòi hỏi" chính là giải pháp tốt nhất.
.
Thím Kim nghe qua Min Yoongi là người có đầu óc phòng phú, nhưng không nghĩ lại phong phú và nhạy bén tới mức này. Sau khi được chỉ việc, Min Yoongi ngay lập tức vẽ xong một đống bản phác thảo. Những áo những quần đều lạ mắt và màu sắc lại rất phù hợp. Không chỉ người lớn hay thiếu niên đều có thể mặc được. Thím Kim đứng bên cạnh rất ngạc nhiên nhìn. Những mẫu vẽ trên giấy trông rất hợp thời nhưng không hề bị lố.

You'll also like

          

- Cháu giỏi thật đó.

Min Yoongi xuỳ cười nhưng cũng không nói gì, chỉ tập trung làm xong bản vẽ. Thím Kim vừa khoanh tay vừa khen mấy câu.

- Sao từ đầu không nói, thật là.

Min Yoongi không phải không muốn nói ra, chỉ là cậu sợ người ngoài sẽ có cái nhìn không tốt. Sợ người ta sẽ nói cậu là đứa kiêu căng. Một phần Min Yoongi cũng đã dựa vào quan hệ giữa nhà Jung Hoseok để bước vào đây, một câu khách sáo tất nhiên phải có.

Sau khi hoàn thành xong, thím Kim lập tức mang bản vẽ đến bộ phận may. Họ vừa nhìn bản vẽ liền một tiếng khen Min Yoongi có tài năng. Ngày vẫn ở Min gia, Yoongi cũng thường tự thiết kế những bộ quần áo sang trọng hơn thế này, đẹp mắt hơn thế này rất nhiều. Thím Kim thấy Min Yoongi phù hợp với việc này hơn, bà chuyển cậu lên bộ phận thiết kế.
Min Yoongi thầm cười trong lòng, một phần vì được công nhận, phần còn lại là vì bộ phận này lương sẽ cao hơn. Hoá ra đây là cảm giác được tăng lương. Ngày trước Min Yoongi cũng từng làm sếp lớn, khi cậu tăng lương cho một người hoàn thành công việc xuất sắc thì ngay lập tức họ nhảy dựng lên. Hoá ra đây là cảm giác đó. Một loại cảm giác lâng lâng khó tả tới như vậy.
.
Min Yoongi ngồi xem mấy mẫu quần áo đang thịnh hành trên thị trường thì nghe ầm ầm tiếng gạch đá. Hoá ra họ đang lấy bãi đất trống để làm cửa hàng tạp hoá. Min Yoongi phụng phịu nhìn xuống.

- Lại không ngủ được rồi.

Jung Hoseok đi học vừa về, cũng để ý. Cậu vứt cặp lên ghế ngồi.

- Chuyện gì vậy?

Min Yoongi giật mình một cái, Jung Hoseok cứ như bóng ma vậy, thà doạ chết người ta đi.

- Họ đang xây tạp hoá thì phải.

Jung Hoseok không nói gì, lại lôi sách vở ra. Min Yoongi thấy ánh mắt Hoseok hôm nay có chút phiền muộn.

- Jung Hoseok tôi vừa được chuyển lên bộ phận thiết kế đó.

Min Yoongi chạy nhào tới, bám lên thành ghế. Jung Hoseok nhướn mày.

- Tốt quá nhỉ.

Min Yoongi lại ghé mặt sát tới, lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu.

- Cậu nói xem có phải rất đáng khen không?

Jung Hoseok mở vở, ấn chiếc bút xuống nhưng không chút động đậy.

- Min Yoongi.

Min Yoongi cau mày, ừm một tiếng ra vẻ đã nghe thấy. Jung Hoseok lúc này mới đưa tay, chiếc bút nguệch ngoặc mấy nét.

- Anh nói xem tôi có nên nghỉ học hay không?

Min Yoongi chợt cảm thấy khó hiểu.

- Sao? Cậu học tệ lắm sao?

Jung Hoseok tựa người ra đằng sau ghế, mấy sợi tóc chạm vào gương mặt Min Yoongi. Mùi hương thảo mộ khẽ thoảng qua. Min Yoongi khẽ rũ mi, hít lấy một hơi từ tóc Hoseok.

- Tôi thấy mẹ kì vọng vào cậu như vậy, tốt nhất cũng nên có bằng đại học.

Jung Hoseok một đời làm theo ý mình. Mẹ Jung phải dùng mọi cách bắt ép cậu mới quay lại trường, vậy mà giờ đây nghe một câu góp ý của người trong lòng lại tự giác gật đầu. Jung Hoseok tủm tỉm cười. Chỉ là nụ cười bất giác mà xuất hiện, nhưng trong mắt Min Yoongi lúc này một nụ cười bất giác như thế lại khẽ làm cho cậu quên mất hiện thực. Tại sao trong mắt Min Yoongi lại chỉ có Jung Hoseok.

[FanFic][HopeGa] Có em là nhàWhere stories live. Discover now