( Phiên ngoại 2)" Cút... anh cút ra ngoài cho tôi... tôi không muốn nhìn thấy anh nữa..."
Thấy Hiểu Đăng ôm đầu, vẻ mặt giận thật sự nên hắn miễn cưỡng ra ngoài gọi bác sỹ cho cậu. Nhưng vừa vào đến phòng thì đã thấy mọi đồ đạc hắn mang đến văng tung tóe dưới nền nhà.
Vì nghĩ cậu kích động mạnh bác sỹ mới dùng thuốc an thần cho cậu. Cậu ngủ rồi hắn mới dám vào trong ngồi một lúc, có lẽ hắn sẽ đợi cậu khỏe lại và bình tĩnh hơn thì sẽ giải thích mọi chuyện với cậu.
Những ngày tiếp theo hắn vẫn luôn dõi theo cậu nhưng lúc nào cũng đợi cậu ngủ mới vào thăm. Suốt một tuần dưới sự chăm sóc của y tá cùng người nhà cô bé được cậu cứu cuối cùng sức khỏe và tinh thần cậu dần ổn định.
Ngày xuất viện, hắn về trước đợi cậu ở trước cổng, định xách đồ cho cậu nhưng nhanh chóng bị gạt ra. Phản ứng tiếp theo của cậu là lên phòng dọn hết đồ đạc định bỏ ra ngoài. Lúc kéo vali đi, hắn đã từ phía sau ôm chặt lấy cậu.
" Xin em... đừng đi..."
Bởi, những sai lầm quá khứ hắn chưa thể sửa chữa, những tổn thương hắn chưa kịp bù đắp và quá khứ hạnh phúc đó hắn không nỡ buông tay. Và sau này càng không muốn nhìn thấy cậu bên cạnh người khác.
" Buông tôi ra... tôi cho anh tất cả đấy, tôi không cần nữa..."
Nụ cười trên khoé môi Hiểu Đăng cứng đờ, cũng trở nên nhạt dần. Sau cùng từng lời nói khiến hắn trở nên trầm mặt, hắn cố ôm chặt cậu nhưng hình như khiến cậu ngày càng xa hơn.
" Anh xin lỗi... xin lỗi... là anh sai rồi... em tha thứ có được không?"
" Anh có biết thứ tôi sợ nhất bị lợi dụng không? "
Đôi mắt xanh ngọc có chút tê dại, rất nhiều thứ đã bức ép cậu đến con đường này. Cảm xúc hiện tại của cậu không còn nhiều.
" Khiết Thần, anh có biết không? "
" Quá khứ của tôi, không hề đẹp đẽ như anh biết. Tôi cũng chưa từng mệt mỏi với thái độ hờ hững của anh. "
" Chỉ là, tôi không biết bản thân đã làm sai điều gì lại khiến anh hận tôi đến như vậy. Anh lúc nào cũng tra tấn, đánh đập tôi, cho người cưỡng bức tôi, nhốt tôi vào nhà kho... lại còn sỉ nhục tôi... "
" Những việc đó vì yêu anh... tôi đều có thể tha thứ... nhưng việc anh lợi dụng, chà đạp tình cảm của tôi để đạt được mục đích, tôi vĩnh viễn không tha thứ"
Gỡ tay hắn ra cậu khẽ nghiêng đầu gượng cười nhìn hắn. Nhưng nụ cười dù đẹp đến đâu cũng không thể che dấu đi cảm xúc thương tâm hiện tại của cậu.
Gương mặt từ tang thương tuyệt vọng dần chuyển sang lạnh nhạt không chút cảm xúc nào.
Vệt nước khiến tầm mắt cậu trở nên mờ mịt, bước chân loạng choạng không đứng vững. Khiết Thần không dám dời tầm mắt đi nơi khác.
Cơ thể hắn run lên từng trận, khó khăn lắm mới áp chế được.
" Hiểu Đăng, em đừng bỏ lại anh một mình có được không? "
" Đừng bỏ rơi anh một lần nữa, anh thật sự không thể nào sống nếu thiếu em. "
Cuối cùng hắn cũng có thể nói những câu thật lòng. Trong phút chốc cậu đơ cả người ra, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên, hắn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng ấm áp như vậy dành cho cậu
Nhìn ánh mắt thâm tình của hắn càng khiến cậu thêm nhói lòng. Cậu thật sự rất muốn lao đến ôm chầm lấy hắn.
Nhưng, bản năng của cậu không cho phép, lý trí của cậu cũng phản kháng chối bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc kia...
Đôi chân cậu ngày càng trở nên yếu dần. Thân thể cậu dùng quá nhiều sức lực, loạng choạng không đứng vững.
" Khiết Thần, xin anh đấy. "
" Buông tha cho tôi đi. Thanh xuân của tôi, ký ức của tôi đều bị anh vùi lấp cả rồi. Tôi không muốn ngay cả tương lai cũng bị anh phá hủy... "
" Thà rằng tôi tự kết liễu nó... "
Khiết Thần bất giác quay đầu nhìn hắn một lúc, khuôn mặt vốn không hề mang theo cảm xúc nào hiện tại lại trở nên thê lương tột cùng.
Phải rồi, đến cuối cùng cậu có thể chối bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng lại không thể chối bỏ tình yêu cậu dành cho hắn.
Sâu đậm đến nhường nào.
Ngay những lần hắn ôn nhu, chăm sóc một lần nữa lại khiến cậu động lòng rồi.
Hiểu Đăng của trước đây tựa như cánh hoa lê mềm mỏng, sức sống vô cùng mãnh liệt. Nhưng hiện tại sinh mệnh của cánh hoa đó hệt như muốn úa tàn.
" Hiểu Đăng, anh yêu em... "
" Rất... rất yêu em! Cầu xin em đấy... đừng rời khỏi anh, cũng đừng bỏ mặc anh như vậy. "
Hắn chầm chậm quỳ xuống dưới chân cậu, cố gắng lắm mới có thể ngắm nhìn cậy ở khoảng cách gần như vậy.
Chỉ là, khi đưa tay đến muốn kéo cậu ôm vào trong lòng, nhưng lại bị cậu dứt khoát đẩy ra.
Khoảng khắc hắn vụt tay khỏi người cậu, cảm giác trống trãi rời rạc hiện hữu đâu đó trong đôi mắt đỏ hoe kia.
" Xin lỗi... chúng ta không thể nữa rồi..."
Cậu không thứ gì đáng để lưu luyến nữa rồi, tuy tình cảm giành cho hắn vẫn chưa dứt, nhưng cậu vẫn chọn cách chôn dấu trong lòng.
" Vậy em ở lại được không... nhà của em cơ mà... anh sẽ là người đi..."
Tim hắn như muốn vỡ vụn thành nhiều mảnh, hô hấp trở nên khó khăn, lực đập của tim dần chậm lại. Hắn đi cũng được, cậu ở đây, mỗi ngày có thể nhìn cậu bình an là hắn vui rồi.
" Chẳng phải anh cần tài sản của tôi sao? Cho anh tất đấy..."
Cậu kéo vali bước thật nhanh nhưng lại bị hắn ôm lấy. Cậu cố gắng đẩy hắn ra, từng trận run trên cơ thể không ngừng xuất hiện, cậu cố hết sức lực khắc chế nó nhưng không thành.
" Xin anh... làm ơn... buông tha cho tôi đi..."
Cả cơ thể cậu run run, một cơn đau nhói ở dạ dày làm cho hô hấp trở nên khó khăn, mồ hôi trên trán cậu cũng bắt đầu chảy ra, mọi thứ xung quanh trở nên mờ dần...