Lần đầu tiên sau 4 tháng tự tách mình ra khỏi xã hội, Jaemin ra ngoài khu rừng và phóng xe vào thành phố.
Cậu đã ở đó trong nhiều ngày liên tiếp để thực hiện nhiệm vụ của mình, suốt 4 tháng không rời khỏi khu rừng nửa bước, một phần cũng vì cậu buộc phải ẩn nấp, thủ lĩnh nói bây giờ chưa phải là lúc để Jaemin lộ diện, cũng như việc cậu đã được cảnh báo rằng cậu đang gặp nguy hiểm, rắc rối có thể xảy đến với Jaemin bất cứ lúc nào.
Nhưng ai mà quan tâm cơ chứ? Khi Jaemin còn trẻ, và cậu ấy còn là một phù thủy tài năng.
Khu rừng Trắng của xứ Wales đã được hồi sinh, việc những người như cậu cần làm bây giờ là tiếp tục chờ đợi.
Chỉ với một khoảng thời gian không dài không ngắn kia mà Jaemin dường như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, loài người vướng vào đại dịch, cậu biết, điều đó diễn ra ngay cả trước khi Jaemin tiến vào khu rừng Trắng. Nhưng mọi thứ thật tồi tệ khi cơn lốc dịch bệnh quét qua toàn bộ thế giới và đem một nửa dân số của Trái Đất này đến Thiên Đàng.
Có lẽ chưa bao giờ Chúa trời đón nhận nhiều linh hồn đến thế!
Hay phải chăng chính Đấng toàn năng mà con người luôn tôn thờ đã thẳng tay trừng trị bọn họ? Chà, một cuộc thanh trừng khốc liệt, một điều mà ơn trên cho rằng đó là cần thiết cho sự phục hồi của hành tinh xinh đẹp này trước khi nó trở nên xấu xí hơn nữa.
Sự héo mòn không đại diện cho cái chết mà từ đống tàn tro vụn vặt ấy, một sức sống mãnh liệt sẽ trỗi dậy đánh tan tất thảy sự hủy diệt xuẩn ngốc của đám sinh vật luôn tự cho mình cái quyền quyết định mọi thứ.
Và sự hỗn độn duyên dáng này sẽ là phần thưởng cho những người giống như cậu.
Hiệp hội đã hoàn thành công tác tư tưởng với loài người, không phủ nhận, phù thủy đã làm xáo trộn thế giới để đạt được mục đích của mình nhưng họ hoàn toàn không làm gì sai trái, đại dịch không phải do phù thủy tạo ra mà đó thật sự là một sự trừng phạt với con người, tất cả phù thủy của hiệp hội chỉ đều nhân cơ hội này mượn gió bẻ măng.
Nhiệm vụ của Jaemin cũng đã hoàn thành, bây giờ là lúc để thư giãn.
Jaemin xé gió lao vào bầu không khí yên ả trên con đường trước đây luôn tấp nập giờ đã không còn một bóng người qua lại, một cảm giác mới mẻ mà cậu chưa từng được trải qua dù Na Jaemin là một tay chơi thứ thiệt.
Đôi khi không phải muốn gì cũng làm được, nhất là đối với kẻ điềm tĩnh ghét sự ngông cuồng như chàng phù thủy trẻ này.
Blackcat bar...
Na Jaemin là một phù thủy biết hưởng thụ, như những phù thủy trẻ tuổi đang tồn tại ở đây, những người tự cho mình cái quyền bất tử và không cần nhờ đến Chúa giúp họ định đoạt số mệnh, vì có thể trong nay mai, một ngày nào đó ở tương lai gần, họ sẽ là những vị thần tối cao được loài người tôn sùng, những vị thần mới với tham vọng thống trị thế giới, một tham vọng điên cuồng và nảy lửa như cái cách họ lắc lư theo điệu nhạc và chất cồn trong men rượu.
Mái tóc bàng bạc như được đổ ánh trăng lên dưới những chiếc bóng đèn lập lòe vẫn luôn thu hút được ánh nhìn các phù thủy trẻ tuổi khác, một sự điềm tĩnh đến cấm dục nhưng cuốn hút một cách kì lạ, và đặc biệt, nó là tự nhiên, những con người đang hướng mắt về phía Jaemin hoàn toàn tỉnh táo và không có một chút dấu hiệu nào cho thấy họ bị dính Love Spell cả.
Hay chính vẻ đẹp trên khuôn mặt và sự quyến rũ từ màu tóc cùng cơ thể của Jaemin mới chính là loại bùa yêu thực thụ mạnh mẽ nhất.
Một ly rượu máu rồng sẽ phù hợp cho viễn cảnh này chứ? Chắc chắn rồi, như một thiên thần sa ngã vào chốn trần gian đầy tội lỗi, đắm chìm trong nỗi khao khát được tự do diệt trừ những kẻ khiến mình không vừa ý.
Một phù thủy thuần chủng luôn cao ngạo như thế.
Thật khó gần, thật khó nắm bắt, cũng thật khó để chiếm giữ làm của riêng...
Chỉ có thể chiêm ngưỡng nhưng không thể chạm vào. Cái đẹp cùng sự thông minh và dòng máu cao quý là 3 thứ nguy hiểm nhất trên đời, một bông hồng duyên dáng với những lởm chởm trên mình - những chiếc gai sắc nhọn sẵn sàng làm tổn thương bất cứ kẻ nào muốn chạm vào và hơn thế nữa, vẻ đẹp của quyền năng luôn là cái người ta không nên nhìn thẳng.
Vì đâu biết kẻ sở hữu đóa hồng duyên dáng ấy không muốn người khác nhìn thẳng vào vật quý giá của mình thì sao?
Có lẽ Merlin sẽ không nhẫn tâm nhìn bọn họ bị móc mắt đâu?
Một chú mèo Anh lông ngắn màu xám tro cùng đôi mắt xanh biêng biếc thản nhiên đi tới chỗ Jaemin với 4 cái chân trên một đường thẳng, những bước đi uyển chuyển và quý tộc cùng sự lầm lì vốn có trên khuôn mặt đầy những chiếc lông mềm mại khiến người ta e ngại không nên tiếp tục nhìn nó lâu hơn nữa, phải rời tầm mắt đi chỗ khác thôi!
Đó là con mèo thuộc quyền quản lý của Joe – chủ quán bar và cũng là một nhân vật tầm cỡ trong Hiệp hội Ma Thuật Trắng. Tên nó là Grey, một cái tên không thường xuyên được nhắc đến, là linh vật của tộc phù thủy và chỉ xuất hiện khi nó thật sự muốn trò chuyện cùng ai đó, hẳn là vinh dự khi được con mèo lạnh lùng sẵn sàng giương cao bộ móng hay nhe ra những chiếc răng trắng tinh nhọn hoắt để cào cấu và hủy hoại một kẻ nào đó làm nó khó chịu để ý đến.
- Cậu đang có điều gì không hài lòng sao, chàng trai nhỏ?
Cũng chẳng có gì đáng bất ngờ khi Jaemin là mà người nó luôn tìm tới.
-Cậu đang cảnh báo tôi à? – Jaemin bỏ ly rượu xuống và gãi cằm cho bé mèo mà cậu không cần thiết phải gọi tên, vì nó không thích ai gọi tên của nó một cách tùy tiện, Jaemin đối với nó luôn có một sự tôn trọng giữa những con mèo với nhau.
-Anh ta có đẹp trai không? – Jaemin cười ngả ngớn và tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại màu xám tro của nó.
-Một hunter à? Thú vị thật đấy! Nhưng nếu anh ta đẹp trai thì tôi sẽ thử nhé? – Jaemin ôm con mèo đang khó chịu vào lòng và dỗ dành nó nhưng dường như đó đã không còn là điều mà Grey quan tâm nữa, nó đang bận rộn liếm láp bàn chân vì bất ngờ nhảy ra khỏi người Jaemin mà vô tình đạp lên một ít rượu vương ra ở trên bàn mà phục vụ quầy chưa kịp lau dọn.