Vincenzo là một sư phụ có kinh nghiệm, nhưng có kinh nghiệm chưa chắc đã hợp cách.
Lười như Vita, sau một thời gian dài căng thẳng quá độ, tất cả những gì cô muốn làm là lăn lên giường êm nệm ấm ngủ một giấc cho đã đời. Ai ngờ vừa mới bước chân vào cái nhà nghỉ ăn miếng bánh mì, uống miếng nước, còn chưa kịp đặt phòng thì con gấu mèo bất lương nào đó đã càm ràm:
"Ê này con nhóc kia, làm cái gì đấy? Tiền đâu cho mi thuê phòng?"
[Tiền thuê phòng một đêm không bằng tiền ăn của ông đâu, thưa sư phụ?]
"Tiền của ông mày tiêu cho ông mày! Được ăn ké là ngon lắm rồi! Mi còn muốn tiêu thêm hả! Mà mi cần ăn quái đâu, thân như xác sống mà bày đặt làm người!"
Vita trợn trắng mắt. Tuyệt, vớ phải sư phụ keo kiệt. Nói giống Rocket lại tự ái- ừ thì khác lắm, khác như hai giọt nước vậy. Dù thân thể thế này, nhưng bản năng loài người thấy đồ ăn thơm ngon vẫn muốn cắm răng vào được chưa! Lúc được cô nhờ rạch băng keo dán miệng ra thì nhanh nhảu khoái chí lắm, không thèm làm theo ý cô mà thẳng tay lột, làm cô có cảm giác như nguyên một lớp da đi theo đống băng keo luôn!
Vita kéo mũ trùm đầu càng thêm sụp xuống, hậm hực ra khỏi khách sạn. Không cho ngủ giường thì cô ngủ bụi. Sát thủ trong truyện tranh ai mà chẳng phải ngủ bụi một hai lần? Chuyện nhỏ! Với cơ bắp và sức khoẻ của Jarren-
"Vào rừng tây bắc đi nhóc!"
[Hả?] Vita không theo kịp luồng suy nghĩ của Vincenzo, hỏi lại. Tự dưng bảo vào rừng, muốn ngủ cũng phải chọn chỗ nào khô ráo sạch sẽ, ví dụ như vỉa hè lát đá chứ.
"Hả hiếc gì? Thời gian là vàng bạc. Mau vào rừng luyện chặt cây, cứ cái kiểu vung kiếm lung tung yếu xìu của mi ai mà nhìn cho nổi? Phí thêm một giây, đừng trách ông mày nếu có tên nhảy xổ ra chặt đẹp mi lần nữa!"
[Ít ra cho con nghỉ ngơi đã chứ ơ kìa?!]
Vita bất mãn rên rỉ, nhưng gấu mèo rất kiên quyết. Chỉ cần cô có ý định rẽ về hướng trái ý của nó, Vincenzo sẽ đạp, đá, mắng chửi cô bằng cái giọng oang oang nhưng tiếng chuông rền. Cuối cùng Vita chịu thua, vừa khóc thầm vừa vác cây kiếm to tổ chảng vào rừng, trong khi tự an ủi bản thân rằng bias nào của cô cũng phải trải qua mấy "arc" tu luyện khổ cực, cô nên học tập bias mới xứng chức fangirl cuồng nhiệt.
[Hu! Ha! Chặt! Lại chặt!]
Vita tự hô hào trong đầu để cổ vũ bản thân. Bàn tay của cô run lên vì đau nhức. Cô luôn ỷ lại vào sức lực của Jarren, nhưng không ngờ cái chuyện tưởng đơn giản như chặt cành cây này lại khiến cô mệt như vậy. Cành cây cứng hơn cô tưởng, chỉ cần hướng lưỡi kiếm bị lệch là nó sẽ chệch đi, găm vào cây và khiến cô tốn nhiều công sức hơn mới chặt đứt được. Huống chi Vita, thân là một công dân gương mẫu cảm thấy chặt cây lung tung quá tụ nghiệp nên cô cứ nhè một cành cây mà chặt từng khúc như thái cà rốt, cô còn chưa muốn đóng góp sức mọn vào công cuộc phá rừng của dân Sicily đâu. Chặt thế này còn khó hơn bình thường, vì cô còn phải kiểm soát độ chính xác nữa. Vincenzo thì không giúp được gì cả, ngoại trừ réo um lên rằng tư thế của cô quá xấu, hướng kiếm quá tệ, động tác như rùa bò và não chứa toàn mì ống bị ôi thiu.
Cái cuối là do Vincenzo cảm thấy việc Vita cố chấp chặt đúng một cành cây rất ngu ngốc- điển hình của kẻ không biết bảo vệ môi trường. Vita cáu đến hai tai xì khói, cô dồn sự tức giận vào việc chặt cây. Nhưng càng cáu thì động tác càng vụng, các khúc cây cứ to ra dần và buộc phải chuyển sang cành khác, khiến cô càng cảm thấy tội lỗi, thế là sức lực càng bay nhanh. Chỉ sau hai giờ cô đã nằm bẹp trên đất không thể cựa quậy nổi, có bị gấu mèo đạp đá thế nào cũng chỉ có thể giả chết.
Cuộc huấn luyện ác mộng cứ thế diễn ra suốt ba ngày, mãi đến khi cái điện thoại cục gạch nặng mấy kí của Jarren trong túi da cô vứt gần đó tru tréo lên. Vita đang nằm ngửa trên mặt đất gặm chiếc hamburger đã bị ỉu mà Vincenzo định vứt đi, nghe điện thoại reng thì phản xạ đầu tiên là càu nhàu: Trời đánh tránh bữa ăn (mặc dù không cảm nhận được vị), rồi mới lấy ra xem. Vừa thấy được số gọi đến, Vita bật dậy nhanh như tên bắn, tay run suýt chút nữa thì bấm nhầm vào nút từ chối.
"Ciao. Lần này anh có định khiến mũi tôi bị điếc nữa không?"
Cái quần gì vậy?
Vita ném điện thoại xuống mặt đất, cào cấu cổ họng mình. Bố mà không bị câm bố sẽ giảng cho tên khốn này khắc ghi vào tận xương tủy thế nào là phép lịch sự tối thiểu!
"A ha, tôi quên mất. Có gõ một lần, không gõ hai lần." Trong điện thoại vọng ra tiếng cười nghe rất chi là lịch thiệp.
Vita đè cái điện thoại ra gõ thật mạnh hai lần với hy vọng âm thanh này sẽ xuyên thủng màng nhĩ của Reborn.
"Ừ, đã xác nhận đúng người. Tôi có một phi vụ mới, đến câu lạc bộ L'Arte ở Parlemo bàn bạc nhé."
Cái gì? Hóa ra nói năng lỗ mãng là để xác nhận thân phận? Thằng cha mất nết này, không dùng cách nào dễ nghe hơn được hử? Hử?? Vita bực bội nghĩ thầm.
Chờ Vita gõ một tiếng đồng ý, Reborn liền cúp máy. Vita theo thói quen vò vò tóc, lại nhớ ra mình không nên làm vậy vì độ mong manh của tóc zombie, đành phải rụt tay về. Đến thói quen vô hại cũng phải nhịn, Vita rất rất buồn bực. Cô nhớ mái tóc đỏ bù xù của mình đến phát sầu.
[Sư phụ! Sư phụ!] Vita ôm thanh kiếm, giật giật miếng bùa treo ở chuôi kiếm, đầu gọi um lên.
"Con nhãi, có gì nói mau, ông đây đang bận!"
Tiếng Vincenzo lẫn tạp âm rất ồn ào vang lên. Chẳng là con gấu mèo tạm cắt liên lạc, đang trà trộn vào một quán pub trợn đôi mắt to tròn lên để được các chị gái ôm ấp, cưng nựng. Vita thấy rất diệu kì, vì Vincenzo có thể nói trong đầu hoặc nói thành tiếng tùy ý, nhưng lời nói vẫn có thể trực tiếp truyền đạt tới cô, miễn là cô vẫn ở gần bản thể của nó. Dĩ nhiên, nếu Vincenzo nói thành tiếng - nhất là khi nó đang ở trước mặt người ngoài - thì phải yểm phép khiến họ chỉ nghe thấy tiếng gréc gréc, rừ rừ, cục ta cục tác gì gì đó cho giống một con gấu mèo thứ thiệt.
[Thôi đừng mơ tưởng, ông đây không dạy bí kĩ cho mi đâu! Ô hô hô hô!] Vita còn chưa kịp nói thành lời, suy nghĩ như thường lệ đã đến tai Vincenzo. Vốn là cô định nhờ nó dạy cách giao tiếp như thế để cô khỏi viết ra giấy nữa. Cô đảo mắt, vào vấn đề chính: [Sư phụ về mau đi, con phải đến Parlemo.]
"Thì mi cứ tự đi đi, lớn rồi tự mà chùi đít đi nhóc!"
[Không sợ bản thể cách quá xa sao?]
"Hờ, cứ trong tầm bán kính hai cây số là được."
[Sư phụ đang ở đâu thế?]
"Mondello."
Thân là người Hungary, Vita còn lâu mới biết Mondello ở chỗ quái nào. Vì Parlemo là nơi cô đặt chân đến đầu tiên sau khi thoát khỏi ngục Vindice nên cô mới biết, chứ địa danh khác thì chịu. Cô đành hỏi lại và nhận được câu trả lời Mondello giáp Parlemo, lúc này mới yên tâm.
Vincenzo giải đáp thắc mắc xong thì tiếp tục cắt liên lạc để hú hí tiếp với mấy chị gái, Vita nhún vai, cất điện thoại vào trong túi da, đeo kiếm trên lưng rồi lóc cóc tự đi về Parlemo.
Đi được vài bước, đột nhiên Vita lại nghĩ ra thêm một thứ xui xẻo mà bản thân phải chịu: nhập xác của Jarren, nói được tiếng Ý nhờ Jarren, đánh đấm được cũng nhờ Jarren, thế quái nào thường thức toàn phải là cô tự tìm hiểu! Không phải dùng chung một bộ não sao, kí ức đâu, kinh nghiệm sống đâu, sao cô không thừa hưởng được tí nào vậy! Còn cái không cần thiết như mùi cơ thể thì cứ bám rịt không buông đến nỗi để thằng cha sát thủ kia móc mỉa! Chết tiệt!
---
Lời tác giả:
Bị réo nên t trồi lên để viết tiếp =v=