Chương 18

515 33 2
                                    

"Suy nghĩ kỹ đi. Chúng tôi chỉ yêu cầu cậu thành công ra mắt công chúng. Nhưng nếu như cậu bỏ cuộc. Đồng nghĩa với việc cậu phải tự mình bồi thường hợp đồng đã ký với công ty, cộng với tập đoàn EPa phải tạm ngừng hoạt động để trả giá cho những chuyện mà cậu đã làm."

Kim TaeHyung nói rất rõ ràng lời đề nghị đó. Nó thật ra giống như một cuộc thỏa thuận giữa hai bên.
Nếu xét về phương diện tình hình hiện tại, thì Park JiMin vẫn xem như là được họ châm chế.
Chỉ là không biết...thời gian còn là thực tập sinh ở đây, sau khi mọi chuyện đã bại lộ thì còn an nhàn như trong 4 tháng vừa qua hay không.

Tuy nhiên. Park JiMin không còn lựa chọn nào khác cả. Cậu như cá nằm trên thớt rồi. Quan trọng là ba cậu vẫn an toàn. Chắc có lẽ ông đang lo lắng cho cậu rất nhiều, mấy ngày nay không thấy ba gọi điện. Park JiMin còn không để ý đến nữa. Bây giờ cậu hối hận đúng là chẳng còn tác dụng gì.

"Tôi đồng ý."
Park JiMin phải đồng ý thôi.

"Tôi sẽ thành công ra mắt. Nhất định là như vậy."

Các anh cũng đoán trước được câu trả lời này. Ai nấy đều rất bình thản.
Kim NamJoon khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng người mà nói.
"Nhưng tôi phải nói cho cậu biết. Chặng đường này không hề đơn giản. Cậu đã làm chuyện sai trái, thì cậu phải trả giá cho cái sai đó. Trên đời này không có việc làm xấu nào được bỏ qua dễ dàng cả."

Các anh đứng lên. Quay người bước ra khỏi cửa một cách quyết đoán. Chẳng hề giống như biểu cảm vui vẻ giống những lần trước khi từ chỗ của Park JiMin bước ra.

Chỉ có duy nhất một mình Jeon JungKook là hơi khựng lại.
Cậu quay lưng nhìn Park JiMin. Cho dù các anh đều không mấy tức giận, cũng không thể hiện ra bất kỳ điều gì ở gương mặt, tuy nhiên ở Jeon JungKook, JiMin lại thấy được cậu ấy có vẻ rất thật vọng, xen lẫn một chút buồn bã. Jeon JungKook không biết che giấu cảm xúc. Điều đó khiến Park JiMin càng cảm thấy tội lỗi.

"JungKook. Xin lỗi cậu."

Jeon JungKook nhìn Park JiMin được một lúc rồi quay lưng.
"Sau này tập trung vào việc luyện tập nhiều hơn, những chuyện khác bỏ qua đi."

Park JiMin nhìn về phía cửa sổ, họ từng người một đều bước vào xe rồi rời đi.
Trong lòng cậu xuất hiện một khoảng trống lớn không biết gọi tên là gì. Park JiMin ngồi im bất động mặc kệ thời gian cứ trôi qua. Cậu trước đây đối diện với cái chết của Cha BaeKyul đã từng rất đau đớn, nhưng nổi đau ngày hôm nay so với trước lớn hơn gấp bội. Park JiMin ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được chuyện này lại xảy ra. Nước mắt cậu lại tiếp tục rơi xuống, nhưng cho dù vậy Park JiMin cũng hiểu được rằng trái tim cậu đau không chỉ vì một mình Cha BaeKyul...

___

"JiMin à. Đừng sợ, những tên xấu xa đó rồi sẽ bị trừng trị thôi. Có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em."

"JiMin. Anh yêu em, hôm nay...là của anh nhé."

"Hôm nay là sinh nhật anh mà. Không định thưởng cho anh sao."

__

"Dối trá, tất cả đều là nói dối trá."

Park JiMin mở mắt thức dậy. Cậu nhìn xung quanh căn nhà....đèn không được bật, cậu vẫn đang nằm ở sofa phòng khách từ lúc chiều cho đến giờ.

Bạn cũng sẽ thích

          

Park JiMin vơ lấy điện thoại. Đã 2h sáng rồi, mắt cậu cay nhòe đau nhức do khóc quá nhiều. Ngày mai cậu còn phải đến công ty....đến công ty... Sáng mai là cuối tuần, may quá, sẽ không ai thấy được bộ dạng này của cậu.

Nhưng ngày mốt, bắt đầu cuộc giao dịch rồi sao,vẫn giống như mọi ngày, Park JiMin dậy sớm, tập thể dục, ăn sáng rồi đến công ty như thường lệ.
Nhưng có lẽ mọi việc đã chuyển sang một trang mới.

Đột nhiên cậu nhớ ra một việc. Park JiMin vội vàng đứng lên, bật đèn sáng rồi đi vào phòng tắm.
Cậu nhìn gương mặt thất thần của mình trong gương. Mắt đã sưng đỏ khó coi. Quả thật chẳng còn một chút sức sống nào.

Cậu mặc kệ. Vội vàng mặc áo khoác, đeo kính và khẩu trang về. JiMin phải về Park gia một chuyến.

Cậu đi bộ đến trạm xe bus chạy vào ban đêm. Đi về nhà một cách an toàn vì buổi đêm cũng ít người qua lại.
JiMin mở cửa bước vào căn biệt thự rộng lớn, không gian yên tĩnh này khiến cậu cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ. Nếu như cậu biết suy xét kỹ càng hơn một chút, suy nghĩ cho ba và tập đoàn EPa thì cũng không đến nổi như thế này.
Ba cũng không phải quá lo lắng cho cậu.

.

"JiMin. Còn về nhà khi nào vậy."

chủ tịch Park vừa bước xuống nhà đã nhìn thấy JiMin im lặng ngồi trên sofa.
Ông lập tức bước đến cạnh cậu, nắm lấy hai vai JiMin.
"Sao con không gọi ba. Con làm sao thế, bộ dạng mệt mỏi quá. Hay là lên phòng nghỉ ngơi đi."

"Ba. Con không sao cả."
JiMin mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay của ba mình.
"Ba sống có tốt không. Mọi việc...đều ổn cả chứ."

Ông Park nhìn JiMin biểu hiện như vậy cũng đã hiểu được mọi chuyện. Ông thở dài, vỗ nhẹ vào bàn tay của đứa con trai duy nhất.
"Hai ngày trước, người của tập đoàn Master có đến tìm ba. Họ hỏi về mối quan hệ giữa chúng ta và Cha BaeKyul."

JiMin cuối mặt. Đúng là họ đã đến đây rồi.

"Ba không nói. Nhưng họ nói rằng nếu để họ tự mình điều tra ra thì con sẽ không được an toàn. Tập đoàn Master lớn mạnh như vậy. JiMin à, ba xin lỗi."

Ông Park thật sự trong lòng cũng đã đoán được mọi chuyện rồi sẽ đến lúc đến giai đoạn này. JiMin còn nhỏ, chưa thể điều khiển được hành động của mình, cho dù đầu óc thông minh nhạy bén nhưng quả thật không thể nào so được với 6 người họ.

Park JiMin lắc đầu. Cố kiềm lại nước mắt mà nói.
"Con hiểu mà. Cũng là do con quá xem thường họ. Về chuyện của Cha BaeKyul chắc ba cũng biết rồi."

"Ba thật không ngờ, Cha BaeKyul lại khốn kiếp đến như vậy. Bao lâu nay nó lừa gạt tình cảm của con cũng chỉ để thỏa mãn...haizz, thôi vậy. Ba không nhắc đến tên khốn đó nữa."

Park JiMin im lặng một lúc, cậu từ sofa đứng lên, tiếp theo là khụy gối quỳ xuống mặt đất.
"Con xin lỗi ba, là cho con ích kỷ làm liên lụy đến ba và tập đoàn EPa. Con sẽ chịu hết trách nhiệm cho những gì mình đã làm."

"Nè JiMin. Con làm gì vậy. Mau đứng lên."
Ông Park vội vàng đỡ con trai mình.
"Ba và tập đoàn không sao cả. Họ không làm gì chúng ta cả. Họ đến chỉ để xác minh thôi. Ba không trách con đâu. Bây giờ mọi chuyện đã như vậy, con trở về sống như trước đây cùng ba là tốt rồi."

Điều cậu ấy thật sự muốn (AllMin) [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ