Chương 38

5.2K 592 94
                                    

"Mày làm cái quái gì mà đi lâu vậy chứ? Haitani Ran gặp Takemichi làm cái gì?"

Vừa mới về căn cứ Hanma đã bị Kisaki cau có hỏi, có chút hấp tấp muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

" Ờ thì...hai đứa nó đi ăn bánh crepe" Câu trả lời lãng xẹt và cái thái độ ậm ự khác thường của Hanma khiến Kisaki thấy hoài nghi.

"Mày nói gì? Hai đứa nó đi ăn bánh crepe, Haitani một mình từ Roppongi kiếm Takemichi ăn bánh crepe?"

"Tao thề luôn, tao đi theo mà không tin được đây không những vậy còn đi dạo phố cùng nhau" Hanma biểu hiện như chính mình cũng vô cùng ngạc nhiên.

Kisaki vẫn nhíu mày cảm giác không tin tưởng nhưng hắn vẫn nghĩ làm sao Hanma lại bao che cho bất kì hành động nào bất thường của Takemichi được và Hanma đặc biệt là kẻ trung thành mà hắn tin tưởng nhất.

"Tụi rảnh rỗi làm tốn thời gian quý báu của tao"

Kisaki nói rồi lại quay về chỗ làm việc của mình, Hanma quay đi lè lưỡi. Ừ thì đúng một nửa, hôm nay hắn kì lạ nốt luôn đi, hắn còn không tin chính mình vì sao lại không muốn nói ra cái cảnh hắn đã thấy cho Kisaki biết. Hắn biết kiểu gì Kisaki sẽ làm gì đó sau khi biết chuyện này. Ban đầu hắn cũng muốn Kisaki sẽ làm gì lắm nhưng giờ thì không. Nếu như để hắn làm thì hắn có thể suy xét nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng.

Takemichi à ~ Cậu bỏ bùa hắn rồi.

Hanma gãi gãi đầu, ban nãy lúc hắn biết đám người Kazutora sẽ đến hắn đã lui đi nhưng hắn vẫn âm thầm quan sát cậu. Quan sát cậu ngồi bên vệ đường vẫn trùm cái áo khoác mà hắn đưa cho cậu trên người, trông cậu lúc đó tựa như đã dùng chiếc của hắn để biến thành một cái vỏ bọc bảo vệ bản thân mình và Takemichi đang cảm thấy an toàn vì nó. Đối với Hanma đó là điều buồn cười và chế giễu hắn nhất trên đời, hắn biến thành tấm khiên an toàn cho một ai đó.

Hắn thấy Baji, Chifuyu, Kazutora hớt hả, lo lắng cho cậu mà tặc lưỡi mấy lần. Hắn nhíu mày không vui vì Baji hất áo khoác của hắn xuống đất và Takemichi có vẻ như chẳng quan tâm lắm, vòng tay của những người đó vẫn hơn cái áo khoác của hắn nhỉ? Nhưng đến khi Hanma muốn rời đi hắn lại phải khựng lại khi thấy Takemichi nhặt áo hắn lên, phủi bụi trên đó và cất gọn trong cặp mình một cách cẩn thận dù ba người còn lại tỏ ra khó chịu đến đâu. Chính Hanma cũng không rõ lúc đó hắn có biểu tình và cảm nhận như thế nào. Hắn không biết.

Hanma châm điếu thuốc và nhả ra làn khói trắng, tâm trí hắn cũng đang lơ lững như đám khói đấy, mờ mịt thật. Thế này gọi là rối bời đó hả? Khó tin ghê. Takemichi lần khác gặp lại cậu lại cho hắn thêm những cảm nhận như thế nào đây? Có lẽ còn lâu lắm hắn mới cảm thấy chán cậu nhỉ?Haitani Ran trở về Roppongi khi trời đã sẫm tối, phong thái đã không còn bình tĩnh như bình thường, bối rối và tức giận, đó là những điều mà Rindou có thể cảm nhận rất rõ từ anh mình. Rindou lập tức ngạc nhiên, khiến anh trai hắn có biểu hiện như vậy chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.

"Anh hai có chuyện gì sao?"

Ran nhìn em mình, chuyện này thật sự khó nói nhưng giữa bọn họ chưa bao giờ có bất cứ bí mật gì với nhau, hai người là mối liền kết bền chặt nhất, cho phép họ chia sẻ mọi thứ cùng nhau.

You'll also like

          

"Hôm may anh đã đến gặp Takemichi"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Rindou liền nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn anh mình."Takemitchy, anh đến tìm nhóc con sao không rủ em" Rindou liền tiến tới anh mình, giọng giận hờn.

"Hồi nãy em đâu có ở đây, anh chỉ nổi hứng muốn gặp cậu ấy thôi"

Anh cũng có thể nói anh thấy nhớ cậu ấy nên đã không suy nghĩ gì mà đến gặp cậu ấy.Từ khi Takemichi lên làm tổng trưởng Hắc Long, cái tên đó càng lúc càng xuất hiện trong cuộc sống anh nhiều hơn, tựa như đang khiêu khích sự nhớ nhung của anh ấy. Cảm giác nôn nao trong lòng không cho phép anh chần chừ thêm nữa. Ran muốn được nhìn thấy Takemichi ngay.

"Lần khác đi nói nói em đó, anh hai chơi xấu ghê, đi đánh lẻ"

Ran nở nụ cười chua chát với em mình.

"Anh nghĩ còn lâu anh mới đến gặp cậu ấy, giờ Takemichi không muốn nhìn mặt anh"

Rindou liền nhíu mày, nhíu mày vì câu nói của Ran và nhíu mày vì thái độ mà Ran dành cho Takemichi rất dịu dàng và tình cảm mà trước giờ anh hắn chỉ dành cho hắn thôi.

"Anh chọc gì Takemitchy sao?" Rindou nghi hoặc dò hỏi

Ran cười khổ, có chút bối rối, nhưng không che giấu đi ánh mắt say mê và khao khát của mình, Ran sẽ không che giấu những điều đó với em trai mình.

"Anh đã cưỡng hôn cậu ấy và nếu không bị thằng khốn Hanma ngăn cản có lẽ lúc đó anh sẽ ăn trọn cậu ấy rồi"

Rindou nghe liền ngây ra một chỗ, vẻ mặt tưởng chừng như mình đang nghe nhầm cái gì.

" Anh làm cái gì cơ? Từ...từ bao giờ anh...anh lại thích con trai chứ?"

" Anh không biết, anh chỉ biết anh thích cậu ấy thôi"

Câu nói này càng làm Rindou chấn động hơn, và hơn hết hắn thấy khó chịu, là ghen tức? Không đâu, hắn không bao giờ ghen tức với anh trai mình và tại sao hắn ghen tức cơ chứ? Rindou khác Ran, khi anh đã cảm nhận được khao khát, tình cảm của mình anh sẽ chấp nhận nó ngay. Còn Rindou, Ran nghĩ rằng có lẽ mình hay bao bọc và để em mình dựa dẫm vào anh quá nhiều, nên có nhiều chuyện Rindou sẽ không để ý được và cần anh dẫn dắt. Vì thế anh sẽ dẫn dắt Rindou nhận ra cái tình cảm mà Rindou che lấp bấy lâu, cái khao khát đang khiến Rindou khổ sở nhưng không hiểu lí do, sự nhớ nhung về một người con trai mà không dám thừa nhận.

Ran tiến đến gần em mình, nắm lấy vai Rindou, nở nụ cười dịu dàng.

" Sao em lại bất ngờ chứ Rin? Em cũng thích Takemichi lắm mà, em thậm chí còn thích cậu ấy trước cả anh không phải sao? Lúc cậu ấy giúp em chạy trốn khỏi đám Hắc Long em đã nhung nhớ cậu nhóc rồi"

Rindou cứng đờ cả người, đôi mắt màu tím trân trân nhìn anh mình, nụ cười cứng nhắc.

"Anh đang nói gì vậy chứ? Em...em không thích con trai"

Ran lướt xuống cánh tay rồi nắm lấy đôi tay em mình, nghiêng đầu cười.

"Rin ngốc thật đó chỉ vì vậy mà em lại lừa dối bản thân mình à?"

[ AllxTakemichi ] Kiểm soátWhere stories live. Discover now