Trong nháy mắt Chu Chí Hâm đưa tay mở cửa, qua cửa thép nhìn thấy La Tú Hoa đang hung tợn nhào tới, cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thân thể nhanh hơn não phản ứng trước, lập tức nghiêng người né sang một bên.
La Tú Hoa nhào vào hư không, loạng choạng theo đà va vào cánh cửa, tóc tai rối bù.
Chu Chí Hâm đứng một bên không thể tin vào mắt mình, lại có chút hoảng sợ, kinh hô: "Mẹ, đây là người muốn làm cái gì!"
La Tú Hoa đập vào cửa vẫn còn có chút choáng váng, lắc lắc cái đầu nhìn cho rõ Chu Chí Hâm ,hung tợn nói: "Làm gì? Mày cho là tao sẽ để yên cho mày đi Thiệu gia mật báo sao?"
"Con nói rồi, trước khi mọi người rời đi, con sẽ không báo cảnh sát. Mẹ, đã làm sai chuyện thì phải gánh vác hậu quả". Chu Chí Hâm khổ sở nhìn La Tú Hoa.
"Hừ, việc sai lầm nhất trên đời này của tao chính là rước mày về nhà, hiện tại bọn tao khắp nơi trốn chui trốn lủi, mày lại có thể thoải mái dễ chịu ở Thiệu gia, không có chuyện tốt như vậy đâu, hôm nay tao nhất định đồng quy vu tận với mày". La Tú Hoa vừa nói vừa căm hận nhìn cậu.
Chu Đức Toàn bị hành động của vợ mình dọa cho choáng váng, hồi thần lại mới nơm nớp lo sợ nói: "Tú Hoa, bà điên rồi à, bà định làm cái gì đấy?"
La Tú Hoa trừng mắt liếc Chu Đức Toàn "Tôi biết mình đang làm cái gì, nếu hôm nay không giữ được thằng tiểu súc sinh này, chúng ta có thể đi được sao, chúng ta đã không còn đường lui rồi, còn không mau ra đây giúp tôi, nếu không sẽ cùng nhau ngồi tù đó".
Chu Đức Toàn giãy giụa nhìn Chu Chí Hâm, cuối cùng cắn chặt răng, lại lần nữa nhìn Chu Chí Hâm với ánh mắt khác trước, hoàn toàn xa lạ, tàn nhẫn: "Chu Chí Hâm, ngươi đừng trách ba mẹ, đây là mệnh của ngươi rồi".
La Tú Hoa cùng Chu Đức Toàn tiến lên vây kín Chu Chí Hâm, làm cả người Chu Chí Hâm khẩn trương, cậu cảm thấy hai người trước mắt đã không còn là cha mẹ trong miệng cậu nữa, mà là những kẻ hoàn toàn mất hết nhân tính.Mong muốn được sống làm cho thần kinh Chu Chí Hâm căng đến lợi hại, mồ hôi rơi trên trán cũng không nghĩ lau đi.
La Tú Hoa đưa mắt ra hiệu cho Chu Đức Toàn, Chu Đức Toàn nhìn chằm chằm Chu Chí Hâm, đột nhiên giơ tay lên bắt người.
Chu Chí Hâm nhanh chóng né tránh, nhưng La Tú Hoa lại chồm lên, cầm dây điện muốn vòng cổ cậu, cậu cầm lấy ấm nước trên bàn ném La Tú Hoa, đập vào cửa bếp, cái ấm vỡ vụn.
Chu Đức Toàn lại từ phía bên kia bắt cậu, Chu Chí Hâm ném cái gối dựa lưng ghế về phía bọn họ, sau đó muốn nhân cơ hội chạy về phía cửa trốn thoát.
Cậu mới động đến then cửa, cửa như sắp được mở ra thì cổ bị La Tú Hoa cầm dây điện quàng được, Chu Đức Toàn cũng tiến lên dùng sức, cả người Chu Chí Hâm bị kéo lại vào trong.
Tay Chu Chí Hâm gắt gao cầm lấy sợi dây ở cổ, toàn thân giãy giụa, trên mặt đã sung huyết hồng trướng.
Cậu giờ phút này hô hấp bắt đầu khó khăn, trong đầu không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể mãnh liệt mong muốn được sống, nói bản thân không được từ bỏ, nhất định không thể chết được, nhất định không thể chết được, bằng không sẽ có người thương tâm, cậu không muốn làm hắn thương tâm.Diệu Văn, cậu ở đâu, mau tới giúp tớ!
Ngay lúc trước mắt Chu Chí Hâm dần biến đen, tay không còn sức lực, cửa bị rung vài cái rồi mãnh liệt bung ra, lập tức một đám người dũng mãnh lao vào.
Lưu Diệu Văn vọt vào trước tiên, nhìn thấy cảnh tượng làm hắn muốn rớt tim, gân xanh nổi lên, liền tính thật lâu về sau hắn nghĩ lại cảnh tượng này mà vẫn thấy sợ.
Lúc hắn nói xong sự tình với bà ngoại, liền đi ra tìm Chu Chí Hâm, lại khắp nơi không thấy người, đi xuống lầu hỏi người đang quét tước.
Vương thẩm liền nói cho hắn biết, lúc Chu Chí Hâm nhìn thấy bức họa ở chỗ ngoặt kia, liền hỏi bà vài câu, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.
Hắn lại đi hỏi bảo vệ cửa, liền đoán được chắc chắn Chu Chí Hâm quay lại Chu gia giằng co, Lưu Diệu Văn lập tức mang người qua đó.
Cũng may hết thảy đều tới kịp!
Hắn nhìn đến cảnh tượng kia lập tức xông lên, ném La Tú Hoa sang một bên, những bảo tiêu còn lại cũng nhanh chóng chế trụ Chu Đức Toàn.
La Tú Hoa bị quăng đập vào tường, đau đến suýt nữa ngất đi.
Lưu Diệu Văn lập tức đỡ lưng Chu Chí Hâm, để cả người cậu dựa vào mình.
Chu Chí Hâm được cứu, hô hấp rốt cuộc thông thuận, không khí lập tức dũng mãnh đi vào khí quản, cậu hai tay chống cổ, tùy ý dựa vào người Lưu Diệu Văn ho khan.
Lưu Diệu Văn đau lòng giúp cậu xoa xoa lưng.
Trên cổ Chu Chí Hâm ấn một vệt đỏ ghê người, Lưu Diệu Văn nhìn thấy, thập phần phẫn nộ, quay đầu gắt gao trừng vợ chồng Chu gia đang co rúm trong góc, giống như một con sư tử tức giận, muốn đem địch nhân xé nát, xoay người tiến lại chỗ vợ chồng Chu gia.
La Tú Hoa cùng Chu Đức Toàn nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Lưu Diệu Văn, thập phần sợ hãi, nguyên bản chỉ muốn dính sát vào tường, trốn tránh loại người hung thần ác sát trước mặt.
Chu Chí Hâm hít sâu vài cái, cuối cùng ánh mắt khôi phục thanh minh, chỉ là hít thở không thông nên vẫn còn ho, hốc mắt hồng hồng còn vương vài giọt nước mắt.
Thấy Lưu Diệu Văn phẫn nộ muốn đi đối phó hai người đã bị khống chế kia, cậu cầm tay Lưu Diệu Văn, thập phần bình tĩnh nói: "Cậu không nên động thủ, bọn họ không xứng, báo cảnh sát đi, pháp luật sẽ xử lí bọn họ".
Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm, lại hung tợn trừng mắt hai người đang sợ đến co rúm kia, rồi kêu bảo tiêu gọi điện báo cảnh sát.
BẠN ĐANG ĐỌC
(VĂNCHU-chuyển ver) Được thiếu gia ngồi cùng bàn bá đạo sủng ái
Short StoryTác giả gốc :Tiêu Hòa Tương Thủy Nguồn raw :phongnguyet Nguồn sub:humoiduocdoc CP gốc :Lý Thiệu Quân x Diệp Phồn CP chuyển:Lưu Diệu Văn-Chu Chí Hâm Editor truyện gốc : Bạch Tuyết Link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/136779679?utm_source=i...