Ngoại truyện 2: Taegyu

4.3K 386 176
                                    

Giữa một bãi đất trống xanh rợp cỏ non và cây cối, những luống hoa rực rỡ đủ màu sắc dưới ánh nắng vành toả ra hương thơm nhàn nhạt trong không khí khiến con người ta thích thú.

Beomgyu vươn vai bước ra từ một túp lều tranh vừa mới dựng. Cậu mặc một bộ đồ nông dân cũ kĩ đứng khoanh tay nhìn thành quả sau một hồi lao động miệt mài của mình, hài lòng tặc lưỡi một cái. Tuy trông hơi xiêu vẹo tồi tàn nhưng vẫn đủ để che mưa che nắng.

Một lúc sau Taehyun trở về cùng với một giỏ dâu tây nhỏ và đống củi khô. Hắn mặc một bộ quần áo cũ sờn vải được chắp vá lung tung trông đến đáng thương. Mặt mày nhem nhuốc những vết đen xám nhưng vẫn không thể làm giảm đi đường nét cuốn hút vốn có.

"Ăn đi, dâu vừa mới hái ngon lắm đấy." Hắn đưa một quả dâu to lên trước mặt cậu. Beomgyu vui vẻ đón nhận lấy nó.

"Nhà anh làm đó, đẹp đúng không?" Cậu hí hửng khoe.

"Ừm...đẹp, anh giỏi lắm." Hắn cười miễn cưỡng, đưa tay xoa đầu cậu.

Hắn đặt giỏ dâu tây xuống cạnh cậu rồi bắt đầu hì hục nhóm lửa. Cuộc sống nghèo khổ ấy mỗi phút giây trôi qua đều yên bình và hạnh phúc như thế. Cái gió lạnh đang ngày một đến gần, những lo âu về cuộc sống tạm bợ dưới túp lều tranh ngày một tăng thêm.

"Anh có hối hận không?" Hắn chợt hỏi.

"Chuyện gì?"

"Cưới em"

"Không hối hận." Cậu trả lời dứt khoát.

"Thật chứ? Dù em chẳng có gì trong tay, không thể cho anh cuộc sống đầy đủ sung túc."

"Ừm, anh cần em. Vậy là đủ rồi."

Hắn cảm động quá, quay lại nhìn người thương đang ngồi ngay ngắn trong túp lều xập xệ cười với hắn. Một nụ cười tươi như ánh nắng mùa hạ xua đi hơi lạnh đang bao trùm lấy hắn.

"Nghỉ tay đi. Vào đây ăn dâu này."

Hắn buông cây củi trong tay đi vào túp lều ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu thuận thế liền nằm xuống gối đầu lên đùi hắn. Cả hai đều im lặng, dường như mọi lời nói lúc này đều là dư thừa. Sự hiện diện của đối phương chính là điều trân quý nhất. Họ đều chung một nhịp đập nơi con tim, đều cảm nhận được hạnh phúc của những giây phút bình yên này.

"Em đút dâu cho anh nhé." Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc rối bù của cậu. Tóc cậu dài hơn trước rồi, trông khá bất tiện nhưng lại rất đẹp. Chính cậu cũng thấy vậy nên cũng không đành lòng cắt đi.

Beomgyu không trả lời, ngay lập tức há miệng ra chờ hắn. Hắn cười với tay lấy một quả dâu trong giỏ, vặt cuống ra cho vào miệng mình rồi cúi xuống ngậm lấy môi cậu, dùng lưỡi đẩy quả dâu sang miệng cậu. Nụ hôn ướt át mang theo vị chua thanh ngọt dịu của dâu tây, chứa đựng cả tình yêu cháy bỏng khiến cậu say mê. Hắn điên cuồng gặm nhấm môi cậu đến khi đối phương không còn dưỡng khí nữa mới lưu luyến rời đi.

"Dâu ngon không?" Hắn nhẹ nhàng đưa tay lau miệng cho cậu

"Ừm" cậu đáp lại một tiếng rồi cả hai lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng, không hiểu sao có chút kì quái, có chút buồn cười.

También te gustarán

          

Ngoài trời bất chợt nổi lên từng cơn gió mạnh, bếp lửa vụt tắt, căn lều của hai người cũng bị lung lay. Mới nãy trời còn trong xanh, chớp mắt một cái những đám mây đen nghịt không biết từ đâu đến che kín mặt trời. Bầu trời tối sầm lại, mưa bắt đầu rơi xuống từng hạt nặng trĩu, xuyên qua lớp lá đan dối, nhỏ giọt xuống đầu hai người.

Beomgyu ngồi bật dậy đưa ánh mắt buồn hiu nhìn hắn. Taehyun nhún vai bất đắc dĩ với lấy cây dù trong góc lều.

"Đi thôi, anh sẽ bị cảm lạnh mất. Hôm khác trời đẹp mình lại chơi."

Cậu đành đứng lên đi theo hắn. Hai người nhanh chóng đi vào căn biệt thự khang trang bên cạnh.

Beomgyu dán mặt lên lớp cửa kính nhìn túp lều đã xụp xuống ướt nhẹp giữa vườn mà thở dài, công sức cả buổi trời của cậu đấy. Cậu đâu biết rằng trong lòng ai kia đang thầm cảm tạ trời đất vì cứu hắn thoát khỏi trò chơi mất mặt đó.

Vài hôm trước không biết cậu học đâu ra cái trò "một túp lều tranh hai trái tim vàng" này, một hai bắt hắn chơi cùng. Phải nói là hắn muốn phát hoả khi nhìn thấy bộ đồ te tua cùng với kịch bản tình yêu sến súa đó nhưng vì gấu nhỏ của hắn rất cao hứng nên hắn đành chiều theo vậy.

"Mai mình chơi lại nhé Taehyun."  Beomgyu nũng nịu.

Hắn đen mặt nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ. Đường đường chính chính có nhà to cửa rộng, thu nhập của hắn cũng thuộc dạng khủng nhưng sao cậu cứ thích chơi cái thể loại đóng kịch tệ hại vậy chứ. Nếu bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải hình tượng mỹ nam cao lãnh sẽ sụp đổ hết sao?

"Em cho anh chơi trò khác thích hơn nhiều cái đồ quỷ đó." Hắn vác cậu lên vai nhanh chóng tiến vào phòng ngủ mặc cho cậu la hét phản kháng dữ dội.

Bác quản gia cùng mấy người giúp việc chỉ biết cười ngại. Bọn họ làm việc ở đây suốt thời gian qua có ngày nào mà không thấy hai người chim chuột tình tứ đâu chứ. Một người dám quậy một người dám nuông chiều. Bọn họ đã quá quen với việc ăn cẩu lương thay cơm rồi. Bất quá lúc cậu quá trớn thì sẽ bị lôi vào phòng "giáo huấn" một trận như vậy.

Phương pháp của hắn quả thật rất hữu hiệu. Kể từ hôm ấy Beomgyu tuyệt nhiên không dám nhắc gì đến trò chơi đóng kịch đó nữa. Taehyun cũng đặc biệt siết chặt mấy nội dung chương trình cậu xem nhằm đảm bảo cậu không bày ra mấy trò dở khóc dở cười nào khác.

Hôm nay là ngày chủ nhật, như thường lệ thì người giúp việc và bác quản gia đều được nghỉ, cũng coi như là cho cậu và hắn một không gian hoàn toàn riêng tư chỉ có hai người. Vậy nên bữa ăn trong ngày đều do một tay Taehyun phụ trách hoặc là hai người sẽ đi ăn ngoài.

Beomgyu bị mùi thức ăn thơm phức đánh thức. Hôm qua thức đến sáng chơi game nên sau khi ăn sáng với hắn xong cậu ngủ một mạch đến tận bây giờ, mặt trời cũng đang dần xuống núi rồi.

Cậu chạy xuống nhà bếp ôm ghì lấy hắn dụi dụi mấy cái rồi quay ra ăn vụng mấy miếng thịt trong chảo. Cậu cứ thế lăng xăng chạy quanh bếp. Cuối cùng Taehyun không chịu được nữa liền đuổi cậu ra chỗ khác.

[Taegyu/ABO] Xin chào, Omega của tôi!Donde viven las historias. Descúbrelo ahora