Editor: Gà
Người trong phòng họp dần tản đi, căn phòng rộng lớn trở nên trống trải.
Tịch Dĩ An vẫn ngồi trên ghế chủ vị xem tài liệu trong máy tính, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, ánh mắt trầm tĩnh chuyên chú.
Không khí quá mức tĩnh lặng, chỉ có tiếng cô ngẫu nhiên di chuyển con chuột.
Những giám đốc điều hành còn ở lại đến thở to cũng không dám, sợ bất ngờ bị gọi tên.
Người ta thường nói, tân quan nhậm chức ba đám lửa. Bà chủ mới đến Thế Đình nhậm chức của bọn họ vẫn không đốt đám lửa nào, trước kia như thế nào thì giữ nguyên như vậy. Nhưng toàn bộ trên dưới tập đoàn không ai dám xem thường cô.
Nói là mới nhậm chức nhưng trên thực tế, khi còn ở nước ngoài đã bắt đầu quản lý hoạt động của tập đoàn từ xa. Nếu lúc đó còn có người nghi ngờ năng lực của cô, thì nay đã hoàn toàn bị áp chế sau sự kiện thu mua JR hồi đầu năm.
Không có nhân viên nào trong tập đoàn không biết phong cách làm việc lạnh lùng hà khắc của Tịch Dĩ An, tiếp xúc ở cự ly gần càng kính sợ khí chất vương giả được bồi dưỡng từ nhỏ trên người cô.
Không thể nghi ngờ việc cô là một đại mỹ nhân, 360 độ không góc chết. Động tác chống cằm làm cho móng tay đỏ thẫm và đôi môi đỏ mọng rực rỡ khắc vào nhau, ngũ quan sắc bén vừa lạnh lùng lại diễm lệ.
Đáng tiếc không ai dám thưởng thức.
Cốc cốc cốc...
Cửa phòng họp vang lên, bầu không khí trầm mặc đột nhiên bị phá vỡ.
Mấy quản lý cấp cao không hẹn mà đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý đặc biệt Sở Vân Úy ôm một chồng tài liệu tiến vào, đầu tiên lịch sự mỉm cười với các vị lãnh đạo phía đối diện, tiếp đó đi đến đằng sau Tịch Dĩ An đặt tài liệu vào tay cô: "Tịch tổng, đây là tư liệu ngài cần."
"Ừm." Tịch Dĩ An đáp, thả chuột ra đồng thời hạ bàn tay đang chống cằm xuống.
Ánh mắt Sở Vân Úy đảo qua, suy tư mấy giây rồi cúi xuống ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Phạm đổng mới gọi đến phòng thư ký."
Thân là cha ruột lại không có phương thức liên lạc của con gái, mà phải thông qua thư ký.
Là một người phụ nữ, chứng kiến tình huống này, trong lòng Sở Vân Úy chỉ có một câu: Xứng đáng!
Tịch Dĩ An dịch chuyển một chút, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét qua ban giám đốc: "Mọi người về trước đi."
Mấy người như được đại xá, lục tục đứng dậy rời đi.
Đám người đi rồi, phòng họp chỉ còn lại hai bọn họ.
Tịch Dĩ An lật một tờ tư liệu Sở Vân Úy đưa tới, hỏi nhẹ: "Nói gì?"
Sở Vân Úy phản ứng rất nhanh, cung kính đáp: "Bảo cô tối nay đến Phạm gia ăn cơm."
"Tối nay không rảnh." Tịch Dĩ An mặt không đổi sắc nói.
Sở Vân Úy gật đầu, đợi một lát không có chỉ thị kế tiếp thì ngầm hiểu.
Bữa cơm này, mất lượt.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Mới sáng sớm Hồ Vi Dịch đã nhận được mấy cú điện thoại, đầu tiên là Chung Bình, trợ lý của Thương Yến Bạch, sau đó là quản lý của Bãi Nguyệt Lượng.
Chung Bình nhượng quyền ra vào Bãi Nguyệt Lượng cho anh ta, hỏi anh ta lúc nào có thời gian làm thủ tục sang tên, sẽ gửi hợp đồng đến.
Vừa nghe nói Thương Yến Bạch đã sắp xếp người chuyển đồ cho mình, Hồ Vi Dịch vội vàng kết thúc cuộc họp, lái xe chạy đến Bãi Nguyệt Lượng.
Họ Thương kia rốt cuộc bị bệnh thế nào, anh ta phải đến hỏi cho rõ ràng.
Hồ Vi Dịch đã bỏ công nhờ nhóm thiết kế của Thương Yến Bạch đi trang hoàng căn nhà ở tòa B, khi anh ta mua căn nhà này tính chất đã vượt quá nhu cầu sinh sống, cho nên phong cách trang trí tương đối thiên về kiểu phòng làm việc.
Đúng lúc tiện nghi cho Thương Yến Bạch, thiết kế nội thất không cần phải lo, chỉ cần thay đổi một số đồ đạc là xong.
Lúc Hồ Vi Dịch đến đã trông thấy mấy công nhân đang hừng hực khí thế đi qua đi lại trong nhà mình, làm như chốn không người.
Bản thân Thương thiếu ngồi ngoài ban công nhìn ra phía sông, vừa ngắm cảnh sông nước vừa nhàn nhã nhấm nháp ly cà phê mới pha.
Trên môi còn vương vấn nụ cười tản mạn tinh vi.
Thật lâu Hồ Vi Dịch vẫn không hiểu, có gì đáng cười vậy.
"Đây là mặt trời mọc đằng tây hay thế giới sắp tận thế? Thương Yến Bạch, cậu phát điên cái gì hả?"
Thương Yến Bạch cho anh ta một cái liếc mắt, rì rầm nhấp cà phê, tiếp tục quan sát bến phà bên kia sông bận rộn, tư thái vô cùng ung dung, nhàn nhã.
"Ít nói nhảm, nói xem đổi hay không đổi?"
Hồ Vi Dịch ngồi xuống bên cạnh anh, cười lạnh: "Cậu cho tôi lựa chọn chắc? Đồ đạc đã chuyển hết sang đây còn ra vẻ tốt bụng hỏi han làm cái gì?"
Nét mặt Thương Yến Bạch không chút áy náy, thậm chí còn táo tợn hơn: "Lát nữa nhớ nhượng quyền, tôi không thích người ngoài tự tiện ra vào."
Nụ cười lạnh của Hồ Vi Dịch càng thâm trầm: "Cậu đừng quên, tên của tôi vẫn còn viết trên giấy chứng nhận nhà đất!"
"Mau đi tìm Chung Bình làm đi, đừng để tôi phải giục cậu." Thương Yến Bạch đặt tách cà phê xuống, ý cười đậm hơn: "Phong cảnh chỗ này không tồi."
Hồ Vi Dịch: "..." Có thể so với Penthouse 360 toàn cảnh trên tòa A sao?
"Ê nói này, rốt cuộc cậu bị sao thế? Tại sao đột nhiên thích ở chỗ tôi?"
Lúc này Thương Yến Bạch mới đưa mắt nhìn thẳng vào anh ta, đáy mắt đầy khinh bỉ. Đó là kiểu khinh bỉ một cách thờ ơ tùy tiện, nhưng tính sát thương còn khủng khiếp hơn so với nghiêm túc khinh bỉ.