Landmine

631 41 19
                                    

Summary: Mèo nhà uống rượu say tè lè rồi bị bắt cóc. Làm Alastor - Quảng Bác Ác Ma vĩ đại, phải thân chinh đi chuộc mèo :))
Bài học rút ra là có mèo phải xích cẩn thận nhé. Tuột ra là nó đi bụi ngay (kinh nghiệm của đứa có mèo thường xuyên bỏ nhà cho hay)

The cover image above belongs to tumblr: littleratbytes

Enjoy.

Việc phải tỉnh dậy ở một chốn lạ hoắc hơ chẳng phải chuyện gì mới với Husk. Xét cho cùng thì rượu chè làm người ta bê tha đi rất ghê. Miêu Quỷ đây luôn thuộc tốp đầu đóng họ cho mọi quán bar của thành phố. Hắn quen với việc mở mắt cạnh bãi rác, trên tủ giày hoặc nằm chèo queo trong bếp nhà người ta. Hàng xóm của hắn sau cơn nhồi máu cơ tim xưa lắc đã từ cả mặt. Thế mà Husk vẫn tìm cách phá khóa vào nhà họ cho được. Hắn chả hiểu là sao?

Và vì thói quen không mấy đẹp mặt của mình, Husk chẳng hề hoảng hốt chút nào khi tỉnh cơn say trong một căn phòng tối hù như hũ nút. Xung quanh hắn lặng im còn không khí thì thật lạnh. Miêu Quỷ cựa lưng. Gáy hắn nhói tựa vạn mũi kim châm. Cơn say đêm qua - cho dù là từ thứ rượu gì đi chăng nữa, hẳn đã đánh gục vị cựu quân nhân đến thảm hại. Husk vỗ đầu mình, nhận ra rằng hắn chẳng nhớ nổi gì cả. Hắn lầm bầm đứng dậy - với một nỗ lực phi thường, bụm chặt miệng để không phải ói.

Nhưng rồi hắn vẫn tí thì xổ hết ruột gan ra, bởi một khung xích xiết chặt cổ, theo tác động kéo cả người Miêu Quỷ đổ nhào...

"Cái đéo gì...?" Husk úp tay lên họng, sặc sụa ho. Dưới bàn tay hắn là da cứng và thép. Là một cái thòng lọng.

Giờ thì hắn hoảng hốt được rồi. Husk giật mạnh đầu xích đóng dưới sàn, song sắt thép vững chãi không suy chuyển. Hắn rủa thầm, thử lại lần nữa. Cho tới khi hai bàn tay xót xa vì ma sát, Miêu Quỷ mới dừng lại. Tuyệt thật, tuyệt thật! Đã có cái khỉ gì xảy ra đêm qua chứ? Husk chưa chấm công hôm nay, và phút này dễ hắn đã muộn rồi. Còn quầy bar cần được mở cửa trước sáu giờ chiều. Mấy giờ rồi? Đáng nhẽ nên báo nghỉ trước.

Có tiếng vò vẽ tù mù trong đầu Husk, hắn quẩy quả lắc rồi gật, đuổi hết những suy nghĩ thừa thãi đi. Xét cho cùng đâu ai có thể biết trước khi nào mình bị bắt cóc để mà xin phép cơ chứ. Charlie sẽ phải tự lo liệu nấy, còn nếu không kịp thì công chúa có thể hôn đít hắn này, Husk cóc quan tâm một chút nào luôn.

Ờ thì có thể là hắn có bận tâm một tí, nhất là để Alastor phát hiện ra được tình cảnh nhỡ nhàng này. Cơ mà hiện tại Husk có cái cần lo hơn nhiều - đương đè nặng lên yết hầu hắn đây. Căn phòng tối đến độ kể cả với đôi mắt tinh tường trời phú, Husk cũng khó lòng nhìn kĩ được chỗ đinh ghim cái khoá chết tiệt dưới sàn. Song hắn vẫn cố gắng nửa quỳ nửa bệt xuống cạnh nó, dùng móng nậy chốt lên từng tí một.

"Không cần cố đâu, cái đó được phù phép rồi mày." Tiếng nói vang lên phá vỡ tĩnh lặng, tự mãn đến ngứa ngáy. Husk liếc mắt về phía ánh sáng sau lưng. Nãy giờ tập trung vào cái khoá, hắn đã bỏ qua vẻ dương dương vênh váo của con quỷ đối diện. Hắn dừng hành động mình, thở dài liền hai tiếng.

"Vậy mày vui lòng nói tao hay vì sao tao ở đây chứ?" Husk cố giữ bình tĩnh, chất vấn ngay. Ánh sáng hắt sau lưng càng khiến nhân diện kia mờ ảo. Miêu Quỷ chưa biết gã là ai, và thật xui xẻo nếu gã chết trước khi hắn kịp tìm hiểu ra.

[HazbinHotel] Radiohusk's ficletsWhere stories live. Discover now