Chap 45

646 33 0
                                    

Một hàng dài người xếp hàng ở quầy thu ngân chờ tính tiền.

Minh Triệu đứng sát vào Kỳ Duyên, tay bị anh một mực nắm lấy.

Phía trước còn mấy người nữa, Minh Triệu cảm thấy nhàm chán, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Trước quầy thu ngân, đặt một giá bαo ƈαo sυ, như sợ người ta không nhìn thấy, ông chủ còn đặc biệt để một cách bắt mắt nhất.

Minh Triệu nhìn chằm chằm một hồi, quay đầu lại, nhìn Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên cũng nhìn cô, ánh mắt sâu sắc.

Minh Triệu hỏi: "Cái này... của nhãn hàng nào tốt?"

Kỳ Duyên: "Không biết nữa." Anh cũng chưa từng dùng qua.

Minh Triệu sửng sốt một chút, không khỏi mở to hai mắt: "Anh không phải đàn ông à..."

Đàn ông sao lại không biết cái này?

Lời Minh Triệu như động vào cái vảy ngược của ai đó, Kỳ Duyên cực kì không vui, liếc nhìn cô nói: " Minh Triệu, em đề cập với anh cái này là có ý gì? Muốn kể tội hả?"

Minh Triệu: "..."

Cô suýt chút nữa quên, Kỳ Duyên đợi cô 8 năm, những năm này sống không khác gì thiền sư, đoán chừng không dùng đến cái này.

Cô lập tức có chút áy náy, nhìn Kỳ Duyên, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi..."

Kỳ Duyên dò xét cô một chút, ngược lại mười phần rộng lượng nói: "Không sao." Nhưng mà 1s sau lại bổ sung một câu, "Thời gian còn dài, về sau anh sẽ chậm rãi đòi lại."

Minh Triệu: "..."

Kỳ Duyên với tay qua đầu Minh Triệu, quả quyết từ trên kệ cầm xuống 2 hộp, ném vào xe đẩy.

Minh Triệu nhìn vào xe đẩy xem xét. Hai hộp Durex màu đỏ.

Thanh toán xong, hai người đi ra khỏi siêu thị.

Kỳ Duyên một tay xách túi đồ, một tay nắm tay Minh Triệu

Minh Triệu thấy anh xách quá nhiều, muốn xách đỡ anh, kết quả bị Kỳ Duyên lườm một cái, kèm theo khiển trách: "Gấp cái gì chứ."

Minh Triệu sửng sốt một chút, một giây sau, nội tâm đã bị sự ôn nhu của anh làm tan chảy.

Cô không nhịn được kéo tay Kỳ Duyên, ngửa đầu lên nhìn anh cười vui vẻ.

Kỳ Duyên ấn thang máy, cúi đầu xuống liền thấy Minh Triệu nhìn anh cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn có biết bao xinh đẹp thanh thuần.

Anh nhìn cô chằm chằm: "Lại sao nữa?"

Minh Triệu lắc đầu, ôm chặt cánh tay anh, dụi đầu nũng nịu, " Anh thật tốt."

Kỳ thật mấy năm trước, khi cô mới mở cửa hàng, vì không nỡ tiêu tốn nhiều tiền thuê người bốc vác nên mấy việc dỡ hàng, chuyển hàng đều tự cô làm, mấy chục cân cũng không thành vấn đề, một mình cô cũng tự xoay sở được.

Nhưng lúc này, Kỳ Duyên một túi đồ cũng không nỡ để cô xách, trong nội tâm không kìm được hạnh phúc đến muốn khóc.

Cover [ HOÁ RA CHÍNH LÀ RUNG ĐỘNG ] TrieuDuyen [ Nam hoá ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ