''có một người từng trải lòng về chữ "cũ". cũ nghĩa là không còn mới, là năm lần bảy lượt chạy ngang qua triền dốc đổi thay của cuộc đời.''
...
năm 1999.
tôi, yu jimin, nghèo, nhưng trong mọi giấc mơ, tôi đều mong muốn mình sẽ giàu như lý gia thành và đẹp như lý gia hân.
tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống với ông bà nội. ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền, trang trải qua ngày. bà tôi tin phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói đời tôi sau này sẽ thật giàu có.
tôi cười khẩy, thấy sao mà viễn vông, nhà nghèo thấy mẹ, đổi đời kiểu khỉ gì.
tôi đem chuyện đó, kể cho minjeong nghe, chị cũng cười, xoa nhẹ đầu tôi, lắc lắc.
''ừ, giàu đi, sau này jimin lên thành phố để chị được nhờ. chị cũng muốn được một lần đặt chân lên đó, để thấy được xe hơi, nhà cao tầng, ở đây, thấy toàn xe đạp, nhàm chán.''
tôi nhìn chị, tự nhiên lại thấy lòng mình nao nao. cũng ước sao đời tôi sau này sẽ thật giàu như lời quẻ bói.
những tháng ngày êm đẹp ấy, tôi và chị chơi rất thân. chiều chiều, hai đứa tôi thường kéo nhau ra những đám ruộng bỏ không ngoài đồng cùng đuổi bắt cào cào, châu chấu. còn không, hai đứa tôi sẽ nhảy xuống sông để cùng nhau bơi lội. thỉnh thoảng, tôi sẽ trèo cây qua nhà hàng xóm, hái trộm một thứ quả chín ngọt nào đó đem về cho chị ăn.
vào những ngày tháng bảy, dưới ánh trăng quê vành vạnh, hai đứa chúng tôi lại tranh thủ hẹn hò nhau ra đầu ngõ ngồi hóng mát, hàn huyên, hoặc tếu táo những gì tận đẩu tận đâu, nhìn trăng, nhìn trời rồi thổ lộ niềm mong ước. và mỗi khi ánh mắt của chị hướng về phía tôi, tim tôi lại đập thình thịch, thình thịch. mà lúc ấy, tôi còn quá nhỏ, có biết cái mẹ gì về tình yêu đâu, chỉ biết, tôi thích chị, thích nhiều.
ngày đó, tôi mười tuổi, chị hai mươi.
nhà chị ba miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, miếng rau đắp đổi. mấy năm trước, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi. hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, ú ớ, sống như người thực vật, khổ ải, muốn chết mà trời chẳng chết cho. nỗi khổ sở gia đình, nỗi ai oán nhuộm bạc màu tóc mẹ, làm những tháng năm thời con gái của chị mang một nỗi gánh nặng tâm tư.
"lên thành phố làm việc với cô, tiền này để dưỡng bệnh cho cha, còn số còn lại làm tiền sinh hoạt cho cả nhà". bà lan trong xóm, miệng đánh son môi đỏ choét, đang réo rắt, ra rả nơi mái nhà tranh rách dột liêu xiêu. mẹ chị biết lên đó không phải tốt lành gì cho cam, bèn liên tục lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa?. nhưng lúc đó, minjeong đã nắm lấy tay bà, lòng kiên quyết cầu xin: "mẹ, cho con đi nhé, biết đâu, số tiền này sẽ chữa khỏi cho cha!"
mẹ chị nhìn chị, bà nhìn ánh mắt tha thiết cầu khẩn, lại len lén đưa mắt nhìn chỗ tiền mới cứng trên bàn. số tiền mà có lẽ bà bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cả đời cũng không thể nào có được. cuối cùng, bà bấm gan, bấm ruột, gật đầu.
đêm ấy trời mưa.
ngày chị đi, bố chị nằm trên giường bệnh tự đấm ngực mình. mẹ chị thì chảy nước mắt, tự tay bà cài lên tóc con gái cây kẹp bà mua được trên chợ lúc sáng. khoảnh khắc bước lên xe đò, nước mắt chị lúc đó mới can đảm chảy ra, trộn phấn má hồng. tôi nhìn chiếc xe dần khuất, tay vô thức nắm thật chặt.
hai kiếp cuộc đời, tách đôi từ đó.
...
tôi mười tám, đồng nghĩa chị hai tám. tôi lớn lên, xinh đẹp, trổ mã. hàng xóm xa gần tòm tem nói với ông bà nội gả con jimin đi. những lúc đó, tôi lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ làm sao có thể, nơi tôi muốn gả, là thành phố hoa lệ sa hoa, là nơi tồn tại về một kim minjeong duy nhất, không phải ở đây, không phải ở nơi này.
trời sinh tôi thông minh, ma mãnh, lại thêm cái tính tham vọng. mỗi lần đến kì thi, tôi đều tự nhốt mình trong phòng. học đến khi nào mòn vẹt cuốn sách mới thôi. bởi vậy, tôi luôn luôn là tâm điểm của lớp, là tấm gương để cho bạn bè noi theo, học tập. nhưng họ đâu biết, sự cố gắng, quyết tâm của tôi chỉ để một ngày tôi có thể bay xa hơn, cao hơn, không còn ở cái nơi làng quê nghèo nàn, hẻo lánh này, là được đặt một ngón chân cái lên miền đất hứa mang tên hòn ngọc viễn đông mà mọi người thường rỉ rả.
...
trong tập tôi, ở mỗi trang cuối cùng đều nguệch ngoạc dòng chữ ''kim minjeong''
thi thoảng, tôi có sang nhà chị, hỏi thăm về chị. nhưng chỉ nghe mẹ chị lắc đầu chẳng biết. mẹ chị bảo, mỗi tháng đều đặn chị đều gửi tiền về, không bao giờ để nhà thiếu trước hụt sau bất kì thứ gì. căn nhà tranh rách nát, xiêu vẹo giờ cũng thành căn nhà tường bóng bẫy, khang trang.
nhưng ba chị thì mất rồi, phẫu thuật năm ấy thất bại, ông vĩnh viễn ra đi. tôi nhìn bàn thờ nghi ngút khói, nhớ ngày tang ông, nghe nói chị có về, nhưng sau đó, chị đi rất nhanh. bọn trẻ trong xóm kể lại, cô minjeong giờ xinh đẹp lắm, sang trọng lắm, trên người cô phảng phất một mùi hương rất thơm, rất thị thành. nhìn cô như được thay da, đổi thịt thành con người khác. tụi trẻ nhìn chị, thấy sao chị cao quá, sang quá, không còn rách nát, tả tơi như những kiếp người ở nơi này. chỉ tiếc là khoảnh khắc ấy, tôi không thể nào trông thấy được, vì ngày ấy tôi bận thi.
...
tôi run run cầm tờ giấy trúng tuyển trong tay. nhìn bản thân mình trước gương, bật khóc.
đúng như những gì tôi kì vọng và cố gắng. tôi đã đỗ vào một trường đại học trên thành phố. một nơi đủ lớn để tôi có thể thoả thích vẫy vùng với những khao khát của bản thân. không phải ở cái nơi cơ cực, bần hàn này. tôi nhìn bản thân mình trong gương, thầm tấm tắc, trước gương không còn là một con bé đen nhẻm, thấp lùn năm nào nữa, mà thay vào đó là một cô gái cao, gầy, có vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát ẩn hiện trong cái bẽn lẽn nơi tuổi xuân thì mới chạm.
...
ông bà nội biết tin tôi đỗ đại học, ông bà vui mừng lắm. nhưng song song đó, là nỗi đắn đo, suy nghĩ về vấn đề học phí.
mấy ngày sau đó, tôi thấy bà thở dài. vài ngày sau nữa, có người đến coi miếng đất hương hoả của ông bà ngoài bờ ruộng xa xa. tôi đứng nhìn, nghe lỏm là ông bà quyết định bán nó cho một người bà con xa. lúc kí giấy, thấy ông cứ ngồi nhìn nhìn miếng đất, không nỡ. bà phải huých vào cùi chỏ ông mấy lần, giục ông ký giấy nhanh lên. chỉ riêng tôi đứng đó, nắm chặt tay, lòng trùng xuống, giống như, tôi đã phạm phải một tội lỗi tày đình.