Sau bữa trưa, em dọn sạch đống hộp và giấy gói quà vào gọn một góc rồi cùng gã trở về nhà mẹ. Một bữa tối được chuẩn bị gọn nhẹ vì đêm qua cả hai đứa đều ăn những món khó tiêu nên cô Mitsuki cũng không bày vẽ quá nhiều.
- Mẹ nghe thằng Izuku nói con bị suy dinh dưỡng, làm cái gì mà bị suy dinh dưỡng. Con phải nghe lời thằng Izuku, ăn uống đầy đủ vào.
Kết quả khám sức khỏe của em được bệnh viện gửi thẳng cho gã, các chỉ số đều thiếu và yếu, bác sĩ cho rằng em đang ép cân một cách thiếu khoa học nên cơ thể bị suy dinh dưỡng cấp độ nhẹ. Em không ép cân, em cũng không biếng ăn, sống trong sự kiểm soát của gã căng thẳng đến mức chẳng có thứ gì muốn ăn hết, nếu không phải để duy trì cái mạng này đến ngày hạ bệ gã khỏi vị trí hạng nhất kia thì em cũng chẳng thiết ăn nữa. Dù gã có là người khiến em trở nên như vậy thì ai cũng nghĩ là đều là do em sai, chẳng ai nghi ngờ gã.
Bữa tối diễn ra theo đúng như tính toán của gã, ba mẹ tíu tít hỏi thăm tình hình này kia, dặn dò bảo ban phải như này như nọ, còn gã thì một dạ hai vâng ngoan ngoãn hết mức ra vẻ bản thân là đứa con rể mẫu mực. Em còn có thể làm gì ngoài việc ngồi im và ăn hết những gì mà gã và ba mẹ ép ăn bằng sạch.
- Cũng muộn lắm rồi, tối nay hai đứa ngủ lại, sáng mai ăn sáng rồi đi.
Katsuki đứng ở cửa phòng lặng người nhìn gã đàn ông đang chuẩn bị chăn nệm trên chiếc giường mà cả thời niên thiếu em từng nằm, tim thắt lại tưởng như muốn sụp đổ, căn phòng nơi em lớn lên, chất chứa những ước mơ và cả sự ngây thơ của mình, chỉ một đêm bị gã vấy bẩn hoàn toàn. Mọi nơi trong căn phòng đều tràn ngập bóng hình của đứa nhỏ năng nổ và đầy nhiệt huyết ấy, em không muốn đứa nhỏ ấy lại một lần nữa bị gã làm hại. Bàn tay đưa lên gạt vội giọt nước chưa kịp rơi, em với tay lấy túi đồ và thu dọn mọi thứ.
- Kacchan, cậu tìm gì hả?
- . . . tao . . . đi về.
- Đã gần nửa đêm rồi mà, sáng mai ăn sáng xong tụi mình đi về nhé.
Gã tiến đến gần càng khiến em hoảng loạn hơn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt nhưng bàn tay to lớn của gã đã kịp giữ lại, em vội vàng phản kháng lại dù biết mình chẳng thể thoát được.
- Không!!! . . . không phải ở đây . . . đừng . . .
Bờ môi run rẩy đưa ra từng từ, có nên cầu xin gã không, phải nói thế nào để gã không tức giận mà lôi em lên giường làm việc kia, có bị cưỡng hiếp cả đêm em cũng có thể chịu đựng được nhưng . . . không phải ở đây, trong căn phòng này. Sợ, em rất sợ, ngày hôm ấy, trong căn phòng này, suốt cả tiếng đồng hồ bị gã xâm hại, dù có gào lên cầu cứu thế nào thì ba mẹ cũng chỉ đứng về phía gã.
- Tớ sẽ ra phòng khách ngủ, cậu ngủ lại đi.
Gã hiểu những biểu tình của em, gã đã cưỡng hiếp em trong căn phòng này, dù hôm đấy chỉ là bần cùng mới phải lựa chọn như vậy. Không muốn em bỏ về, gã đành xuống nhà và ngủ trên sofa, để em đỡ khó chịu, cũng để ba mẹ đỡ bận tâm nếu hai đứa lại cãi nhau, nhưng rồi mẹ lại để ý.
- Sao con phải ra phòng khách ngủ, phòng đủ chỗ cơ mà. Thằng nhỏ lại làm mình làm mẩy cái gì nữa.
- Không sao đâu ạ, con ngủ trên ghế sofa được rồi.
- Thật là cái thằng này, KATSUKI!!! sao mày để chồng ngủ ngoài phòng khách thế hả. Từ bé đã thích bắt nạt nó rồi, lấy nhau cũng được 5 năm rồi vẫn còn thích bắt nạt nó nữa.
Mẹ lôi gã về phòng, trách mắng em bắt nạt gã rồi bắt em phải đối xử tốt với gã, còn tiện tay đánh thêm một phát vào đầu mới bỏ đi, em cũng không muốn cãi lại làm gì.
- . . . mày nghe rồi đấy, vào phòng ngủ đi, tao . . . tự đi về được.
- Vậy tớ sẽ ngủ trên sàn, đừng về.
- . . .
- Tớ sẽ không làm đâu, tớ đã bao giờ nói dối cậu chưa.
Em nép sát vào tường sợ hãi gã đến gần nhưng rồi, gã nằm xuống sàn và quay mặt vào góc, không động đậy cho đến khi em lên giường nằm. Ánh đèn đã tắt, em nằm co lại trong chăn vẫn run lên vì sợ, sợ gã sẽ leo lên giường, khống chế em lại rồi lột sạch đồ mà làm việc kia, đến lúc đấy chẳng còn cách nào thoát được. Ánh mắt không rời người dưới sàn kia một giây, chỉ cần gã ngồi dậy, em cũng sẽ bật dậy để rời khỏi đây luôn, em không muốn làm, em không muốn nơi này lại bị gã vấy bẩn.
Mùi hương của gối, hơi ấm của chăn dần dần vỗ về tâm trí, đã thật lâu rồi em mới cảm nhận được sự yên bình này. Mỗi đêm ngủ trong lòng gã đều vô cùng bất an, chỉ cần gã muốn thì dù là nửa đêm, dù là em đã say giấc, tất cả đều sẽ theo ý của gã mặc cho đó có là cơn ác mộng của em.
Thật lâu rồi mới có thể nằm một cách thoải mái đến vậy, có thể duỗi thẳng chân, có thể ngọ nguậy theo ý thích mà không phải chạm vào cơ thể to lớn và cứng chắc kia rồi sợ hãi việc đánh thức con quái vật. Căn phòng có những bức hình AllMight, có cả mô hình của biểu tượng hòa bình, từng chút kí ức thơ bé ấy ùa về bảo vệ em, rồi dẫn con đường cát đưa đứa nhỏ ngày ấy trở về trên chiếc giường này.
Một chút bình yên khi em còn là một đứa trẻ sống trong vòng tay của ba mẹ.
Nhưng Katsuki không biết hề rằng đó là đêm cuối cùng mà em được ngủ trong bình yên.
.
.
.
- . . . đây là đâu . . . ?
căn phòng tối, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn treo bên cạnh cửa, ánh sáng trắng đục mờ ảo, chỉ đủ để nhận ra có thứ gì ở trong phòng, không có giường, đệm lò xo được đặt ngay dưới sàn, chỉ có một chiếc chăn mỏng đáp qua, bồn cầu ở cuối chân giường chỉ cách có 1 mét, bồn rửa mặt ngay trên gắn vào tường, ngoài ra không vật dụng gì khác.
đau . . . ư . . . bên dưới đau . . ., dù chỉ mơ hồ nhìn thấy nhưng em nhận ra thân dưới và cả nơi phía sau đầy dịch nhờn tràn ra ướt cả đệm, chỉ có một cái áo sơ mi bị giựt hết nút trên người, không có quần và đồ lót, đau đến ứa nước mắt, chân không có sức, không thể nhấc lên và đi được, em hoảng loạn bò về phía cửa ra vào.