11. Giống như mùa thu

690 71 13
                                    

Lập thu rồi

Mùa hạ năm 2022 cứ vậy trôi qua, đọng lại trong chúng ta là 16 chàng trai nhiệt huyết và cả ekip nỗ lực để mang đến một kỷ niệm đẹp đẽ

PolArm là đồng đội. JobBas là tri kỷ, là dịu dàng, là hạnh phúc. PolArm bảo vệ Khun Nủ, JobBas bảo vệ nụ cười của chúng ta

Mùa hè ở Bangkok. Mùa thu ở Phuket. Ở đâu cũng được, bên cạnh nhau là được 🤍

 Ở đâu cũng được, bên cạnh nhau là được 🤍

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Pol

Nếu có thể so sánh người yêu mình với một mùa, hay một điều gì đó thì tôi sẽ chẳng ngại ngần gì mà ví von Arm giống như một bài thơ nhiều tầng nghĩa mà bất kỳ ai cũng phải đọc đi đọc lại mới hiểu. Dĩ nhiên là cũng có những kẻ đọc nhiều lần mà vẫn chưa hiểu được, và hiểu nhưng không cảm nhận được. Nhưng thôi, điều đó không quan trọng, vì Arm là người yêu tôi, chỉ riêng tôi hiểu và cảm nhận là đủ, không cần thêm ai đâu.

-        Này Pol, dậy đi, sáng rồi.

-        Ưm…còn sớm mà. Cho tao ngủ thêm chút nữa thôi…

-        Không được, dậy nhanh lên. Mày đã hứa là sáng nay ra phố với tao, đừng có nuốt lời.

Tôi dài giọng, cố gắng mè nheo nhưng không có tác dụng, người đeo kính đã quần áo chỉnh tề ngồi chéo chân ở góc bàn đối diện giường. Điều đó có nghĩa là tôi phải hoàn thành vệ sinh cá nhân cũng như dọn dẹp giường gối trong vòng 20 phút. Nếu không hoàn thành thì cái quyển sách dày cộm bìa gỗ kia sẽ bay vào đầu tôi thay vì nằm yên trên đôi bàn tay chai sần.

-        Chẳng có ai đi hẹn hò mà nguyên tắc như mày cả.

Trước khi ra cửa tôi vẫn còn cố làu bàu. Nhưng có vẻ như Arm đã quá chán nản, hoặc là quá đói nên mới không mắng tôi mà chỉ liếc mắt kỳ thị.

-        Này, thu đến rồi.

Cậu ấy gần như reo lên khi chúng tôi đi dọc theo con đường dẫn ra hồ nước gần nhà. Hôm nay là ngày nghỉ định kỳ của vệ sĩ nên chúng tôi quyết định dành trọn một ngày bên nhau, đi hẹn hò và rời xa những trách nhiệm nặng nề. Thật đúng như Arm nói, tôi có thể cảm nhận được khí hậu có hơi chút ẩm ướt từ những cơn mưa mùa thu.

-        May thật đấy, hôm nay không mưa. Mà trời vẫn mát nhỉ.

Người thấp hơn quay lại vẫy vẫy tôi. Nhìn đôi mắt cong cong và nụ cười rạng rỡ, bỗng dưng bao mệt mỏi của tôi liền tan biến hết.

          

-        Nhanh lên nào, nắng lên thì sẽ oi lắm.

-        Nào, từ từ đã, tao còn chưa nạp đủ năng lượng buổi sáng mà.

Chúng tôi đan tay vào nhau, thả bộ chầm chậm dọc theo bờ hồ. Bầu trời hôm nay rất xanh, nắng dịu dàng len qua tán cây làm trán người đeo kính bắt đầu lấm tấm chút mồ hôi. Sau bữa ăn sáng có hơi thừa đường và thiếu chất xơ, Arm kéo tay tôi vào một nhà sách cũ. Dù không phải là người thích việc đọc nhưng sau một thời gian yêu nhau, tôi cũng có nhiều hứng thú hơn với sách.

-        Hmmm, nhiêu đây đủ rồi, dù sao kệ trong phòng cũng không còn nhiều chỗ trống.

Tôi và Arm dành trọn một ngày để đi bộ, cùng nhau leo lên các bậc thang trải dài trong thành phố, chui vào nhà sách nào đó Arm vô tình nhìn thấy và rinh thêm vài quyển dù cậu ấy luôn miệng than thở rằng phòng hết chỗ. Chúng tôi – những chàng trai hai mươi mấy tuổi, áo phông quần dài, cởi bỏ gánh nặng trên vai và luôn đeo trên môi nụ cười thoải mái.

-        Pol ơi, nóng rồi, tự dưng thèm thứ gì ngọt ngọt.

Tôi xoa xoa đầu người yêu, bước vào một cửa hàng kem trang trí theo phong cách Hàn Quốc. Những món ăn nhiều đường luôn nằm trong danh sách cấm nên mỗi khi có cơ hội, Arm sẽ ăn liền tù tì một lúc tận 3 cây. Tôi đưa tay gạt mấy sợi tóc hơi lòa xòa trước trán cậu ấy, vô thức mỉm cười khi nhìn người trước mặt vui vẻ. Khác với hình ảnh nghiêm túc thường ngày, Arm khi ăn đồ ngọt sẽ cười tít làm lộ một phần lợi duyên duyên, hai má hơi phồng lên nhìn đáng yêu vô cùng. Nụ cười này, dù có phải đánh đổi cả thế giới, tôi cũng nguyện bảo vệ cho đến cùng.

-        No rồi, muốn uống nước Pol ơiiiiiiiii

Lại nữa rồi, dài giọng mè nheo thế này thì có 10 Pol cũng không đỡ được. Dĩ nhiên tôi không nỡ từ chối, véo véo mũi cậu ấy một chút khiến Arm hơi nhăn mũi tránh ra, chăm chú nhìn vào menu dài dằng dặc.

-        Hmmmm, soda đi. Một phần soda chanh, một soda việt quất cho Pol nữa.

-        Được rồi, để đại gia chân dài này mua cho.

Trời càng về chiều, nắng càng nhạt hơn và gió bắt đầu mang theo hơi ẩm của những cơn mưa, nhưng thật may là bầu trời Bangkok vẫn xanh trong đến lạ. Sau khi dành cả một ngày để đi bộ, chúng tôi chọn một chiếc cầu thang gần khu trung tâm thương mại, ngồi xuống duỗi chân thong thả và ngắm nhìn dòng người vội vã cuối ngày.

-        Hôm nay vui thật đó. Hiếm lắm mới có một ngày thoải mái như vậy.

Arm vừa nói vừa đan tay vào tay tôi, thoải mái ngả đầu vào vai. Các cặp đôi và nhiều nhóm bạn cũng ngồi gần đấy, họ ồn ào trò chuyện và những cuộc hàn huyên càng làm không khí sôi động hơn, rất hợp với tâm trạng chúng tôi lúc này.

-        Ở bên mày thì tao lúc nào chẳng vui.

-        Kể cả lúc bị Khun Nủ mắng à? Hay lúc bị tao càu nhàu vì dậy muộn?

Tôi bật cười không đáp, tay siết chặt thêm một chút. Khoảnh khắc buông bỏ mỏi mệt và áp lực thực sự vô cùng quý giá, chúng tôi chỉ đơn giản là hai người yêu nhau, ngồi lúc lắc bàn chân và trò chuyện, cười đùa. Nghề vệ sĩ luôn đặt chúng tôi vào giữa lằn ranh sinh tử, đã có lúc tưởng chừng như vuột mất nhau nhưng thật may, chúng tôi đã vì tình yêu này mà ở lại, cảm thông và nắm chặt tay để vượt qua những khó khăn.

[PolArm/JobBas] BÊN EMWhere stories live. Discover now