Chương 5

1.5K 138 10
                                    

Sáng hôm sau, Viên Hữu đang ngồi chép sách trong Hàn lâm viện thì có tiếng ai đó đến tìm hắn. Viên Hữu đi ra ngoài xem thử, hóa ra là tên thái giám bên cạnh hoàng thượng.

"Toàn học sĩ. Hoàng thượng cho gọi người đến tẩm cung." Vừa cúi chào xong là tên đó nói ngay.

"Hoàng thượng sao?" Viên Hữu thắc mắc. "Có gì mà ngài lại triệu kiến ta vào sáng sớm như vậy chứ. Không lẽ..."

"Bẩm, vâng." Thái giám lại cúi đầu, rồi hắn đưa tay ra. "Lối này, mời học sĩ."

Viên Hữu không phí thời gian đoán già đoán non nữa. Thôi thì đến đó xem là chuyện gì, hắn sẽ tùy cơ ứng biến. Thế là hắn căn dặn một tên nô tài gần đó vài thứ, rồi mới cùng thái giám đi đến tẩm cung của hoàng thượng.

Lúc Viên Hữu đến thỉnh an, hoàng đế vừa mới canh y xong. Thấy Viên Hữu vào liền sai tổng thái giám mang đám người trong phòng ra ngoài.

"Bẩm hoàng thượng, còn mang đai lưng vào nữa mới xong. Để nô tài mang vào cho người." Tổng thái giám cất tiếng, cầm sẵn đai lưng trên tay.

"Không cần. Các người ra ngoài hết đi. Trẫm có chuyện muốn nói với học sĩ." Hoàng thượng cầm lấy đai lưng từ tay thái giám, mắt ra hiệu cho hắn ra ngoài.

"Nô tài tuân chỉ." Tổng thái giám cúi đầu và lui về sau ba bước. Sau đó hắn quay người phẩy tay cho đám cung nữ, thái giám ngoài cửa đi chỗ khác.

Viên Hữu trông thần sắc hoàng thượng khá nhợt nhạt, như đang mắc bệnh, hắn định hỏi nhưng hoàng thượng đã mở lời trước.

"Ngươi. Đến đây." Hoàng đế hướng mắt đến chỗ hắn đứng. "Giúp trẫm."

Viên Hữu cũng không nghĩ nhiều, đi đến giúp hoàng đế mang đai lưng vào. Chỉ hơi thắc mắc sao lúc nãy người không để thái giám kia mang cho rồi.

Viên Hữu cúi người chỉnh lại vị trí đai lưng cho đúng. Dù cách một lớp vải nhưng mỗi khi tay Viên Hữu chạm vào đâu, hoàng đế đều cảm thấy cả người rạo rực hẳn đi. Trước đây chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng sau vài chuyện hôm qua, hoàng đế lại có suy nghĩ khác đi về người trước mắt.

"Khụ." Hoàng đế ho lên một tiếng làm Viên Hữu giật mình.

"Hoàng thượng nhiễm phong hàn sao?" Viên Hữu nhìn sắc mặt hoàng đế, đúng là không tốt thật.

"Đúng vậy. Còn tại kẻ nào không chịu vắt nước cho long bào của trẫm hôm qua. Khụ...khụ...Hại trẫm bị ngấm nước mưa quá lâu." Hoàng thượng vừa nói vừa đưa tay che miệng ho.

"Thần đã không bảo vệ tốt cho long thể. Xin hoàng thượng trách phạt." Viên Hữu quỳ xuống, hắn bây giờ mới nhớ việc hắn chưa kịp vắt nước khỏi long bào của hoàng thượng đã bỏ chạy trối chết về, khiến long thể của người không còn được an khang nữa.

"Để trẫm nghĩ cách xử ngươi." Hoàng đế trông cái cách tên ấy vẫn còn khỏe mạnh sau khi bỏ đi để lại ngài với đống suy nghĩ hỗn độn và chứng phong hàn này, thật không nuốt trôi cơn giận. "Ngươi, hầu hạ trẫm cho tới khi trẫm hết bệnh thì thôi."

Đúng là quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hoàng thượng cao tay quá rồi.

"Nhưng còn việc ở Hàn lâm viện thì sao thưa hoàng thượng?" Viên Hữu đang tìm cách thoát thân, hắn chăm sóc bản thân mình còn chưa xong, huống gì là lo lắng cho người khác. Để cung nữ hay phi tần hầu hạ người chẳng phải tốt hơn sao.

          

"Trẫm cho phép mang đến đây làm. Trẫm cũng vừa mới cáo bệnh, miễn thiết triều hai ngày tới."

"Sao hoàng thượng không phái cung nữ hay mời hoàng hậu đến? Những người đó sẽ hầu ngài tốt hơn là thần. Ngài cũng sẽ mau khỏi bệnh." Viên Hữu vẫn đang cố gắng tìm cách.

"Hoàng hậu còn phải lo cho hậu cung của trẫm. Không có thời gian đến đây." Đột nhiên hoàng đế nghiêm mặt lại. "Ngươi đang tìm cách chống lại mệnh vua?"

"Vi thần không dám." Viên Hữu chắp tay cúi đầu. "Thần tuân chỉ, thần nhất định sẽ hầu hạ người cho đến khi người khỏe lại."

"Được. Cho ngươi một canh giờ quay về Hàn lâm viện sắp xếp." Hoàng đế hài lòng gật đầu.

Vừa đúng một canh giờ sau, Viên Hữu đã mang một túi đồ to đến tẩm cung của hoàng thượng như mệnh lệnh. Lúc Viên Hữu đặt chúng xuống cái bàn đã chuẩn bị sẵn cho hắn, đã thấy hoàng đế ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương. Ngài vừa đọc vừa nhấp trà, thỉnh thoảng ho lên vài tiếng. Viên Hữu sắp xếp văn thư ngay ngắn trên bàn xong thì chạy đến Thái y viện mang thuốc đến cho hoàng thượng.

"Mời hoàng thượng." Viên Hữu hai tay nâng chén thuốc khói bốc nghi ngút. Thái y đã căn dặn phải cho hoàng thượng uống khi thuốc còn đương nóng, để nguội sẽ giảm mất công dụng của thảo dược gì đó mà Viên Hữu không nhớ tên.

"Ngươi để đó." Hoàng đế còn không thèm dời mắt khỏi tấu chương, tay chỉ vào một góc trên bàn, bên cạnh nghiên mực, ý bảo Viên Hữu đặt xuống đó. "Trẫm uống sau."

"Bẩm hoàng thượng. Thái y bảo người phải dùng ngay khi còn nóng, nếu để lâu thuốc sẽ không hiệu quả." Viên Hữu vẫn chưa dám đặt chén thuốc xuống, lòng không ngừng mong hoàng đế mau uống cho rồi để còn hết bệnh, hắn không cần phải ở đây lâu nữa. Ở cùng với hoàng thượng, chỉ riêng hai người như vậy, khiến hắn cảm thấy không thoải mái như lúc trước.

"Chậc." Hoàng đế tạch lưỡi một cái, xem chừng giận lắm khi Viên Hữu dám cãi lời ngài. "Nhưng trẫm còn bận đọc tấu chương, không rảnh tay." Ánh mắt hoàng đế lóe lên tia sáng, ngài cười một cái khiến Viên Hữu hơi rùng mình. "Hay là... Toàn học sĩ đút cho trẫm?"

"Ha ha, hoàng đế thật biết đùa." Viên Hữu biết ngay chẳng có gì tốt đẹp, hoàng đế sao càng ngày càng thích trêu chọc người khác thế này. "Hoàng thượng dùng ngay cho mau khỏi bệnh ạ. Long thể người an khang thì vạn dân bách tính mới an lòng."

"Đưa đây." Hoàng đế đưa tay đón lấy chén thuốc. "Trẫm nói thật, không phải nói đùa." Nhưng câu này ngài hạ giọng xuống khiến Viên Hữu không nghe rõ được.

"Bẩm hoàng thượng. Thái y nói ngài phải uống một hơi sạch hết chén thuốc, không phải nhấp từng ngụm như thông thường đâu." Viên Hữu nói, chớp chớp hai mắt xem chừng là nghiêm túc lắm.

"Cái gì? Uống một hơi? Nó là thuốc chứ có phải rượu đâu? Khụ" Hoàng đế giật mình, giọng nói có hơi lớn một chút, khiến ngài ho khan một tiếng.

"Thần chỉ truyền lại lời của Thái y thôi ạ." Viên Hữu đảo tròn con mắt nói.

"Nhưng mà..." Hoàng đế đưa chén thuốc lên mũi, ngửi ngửi. Hương nồng của thảo dược xộc vào mũi khiến ngài nhăn lại.

[SVT] [SERIES: HOA NIÊN] Meanie | Hoa Linh LanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ