(Coi như spoil một chút tình tiết n chương về sau cho mọi người chuẩn bị tinh thần ngược tâm thể thảm.;-);-);-)
Dựa trên hồi kí của vị Hoàng hậu cuối cùng của Việt Nam. Được kể dưới góc nhìn của bả về mọi chuyện diễn ra sau khi Pháp xâm lược Việt Nam.
Nếu thấy viết hay đừng ngại để lại bình luận nhé. Chính những lời động viên của các bạn là niềm động lực để tôi viết tiếp truyện đó.:-D:-D:-D)
Hôm đó ông Darle - Đốc Lý thành phố Đà Lạt gửi giấy mời tôi và người cậu đến dự dạ tiệc ở Hôtel Palace.
Tuy không muốn đi, nhưng trước những lời lẽ nài nỉ đầy hứa hẹn của người cậu ruột khiến tôi đành phải miễn cưỡng đến tham dự cho đủ quân số.
Vì bị ép buộc phải đến dự tiệc nên tôi chỉ bận trên người một chiếc váy dài làm bằng lụa đen mua từ bên Pháp, trang điểm giản dị thậm chí có chút sơ sài nên chắc hẳn sẽ lọt thỏm giữa đám người quần là áo lụa ở đấy. Nhưng điều đó chẳng khiến tôi bận tâm.
Chúng tôi xuất hiện tại đó rất trễ trong khi buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu. Thấy vậy, cậu tôi liền kéo ghế ra ngồi ngoài hiên định chờ một lát rồi về thì ông Darle - chủ bữa tiệc đã trông thấy, ông ấy đi đến chào hỏi rồi mời cả hai chúng tôi vào trong:
"Trước tiên ông và cô đây phải đến chào hỏi ngài Toàn Quyền cùng phu nhân và Đức vua mới phải phép, họ đang là những người có quyền lực cao nhất tại bữa tiệc này."
Cậu tôi nghe qua những người mà ông Darle vừa nhắc tới, như hiểu ra điều gì đó khiến cánh tay khoác tay tôi có chút run rẩy.
Tôi thì khi đó không hiểu những người mà ngài Darle nói nên chỉ có chút tò mò nhìn cậu:
"Một người bận trăm công ngàn việc như ngài Toàn quyền Pháp sao lại ở nơi này, thật là phúc phận cho tôi khi có thể được chào hỏi ngài ấy!"
Ông cậu tôi bắt đầu tỏ thái độ xin xoe bợ đỡ thường thấy khi đối mặt với quan Tây và những người thuộc tầng lớp cao hơn mình.
Tôi chắc rằng vị Toàn quyền trong miệng bọn họ phải là người nắm giữ chức vụ cao lắm mới khiến ông ta tỏ thái độ như vậy.
"Suỵt" ông Darle đưa tay lên miệng ra hiệu rồi nói thật khẽ: "Ngài Toàn quyền là người không thích ồn ào nên việc ngài ấy đang ở đây mong ông và cô giữ bí mật cho, nếu để người ngoài biết chuyến công du bí mật giữa phu nhân và ngài Francis mọi chuyện sẽ rắc rối lắm!"
"Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu mà mong ngài Darle yên tâm!"
Suốt quãng đường đi đến phòng chờ riêng, cả ba chúng tôi đều không nói thêm với nhau câu nào cho đến khi đứng trước của phòng khách, ngài Darle còn căn dặn lần cuối:
"Tình trạng sức khỏe của phu nhân vốn không được tốt nên hai người phải chú ý kĩ biểu tình, đừng làm ra những hành động thất thố khiến ngài ấy phật ý!"
Chúng tôi đều khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Khi cánh cửa phòng khách được người canh giữ mở ra, trong căn phòng Tổng thống được bày trí hoa lệ tôi thấy vua Bảo Đại cùng với hai người nữa đang ngồi trên những chiếc ghế bành được sắp chính giữa căn phòng.
Tại sao tôi lại nhanh chóng nhận ra vị vua của chúng tôi trong ba người họ? Bởi vì ông ta là người đàn ông người Việt duy nhất đang ở trong này.
Ông Darle bước tới bên cạnh Vua rồi nghiêng mình cúi chào và kính cẩn nói:
"Votre Majesté, Gouverneur-général de l'Indochine française et madame, Monsieur Lê Phát An et sa nièce, Mademoiselle Marie Thérèse."(Thưa Đức vua và ngài Toàn quyền cùng phu nhân, đây là ông Lê Phát An và cháu gái của ông ấy là cô Marie Thérèse đến để bái kiến các vị)
Nhờ được dạy dỗ từ các nữ tu ở trường Convent des Oiseux nên tôi biết mình phải làm gì trong trường hợp này để tỏ lòng tôn kính đối với bậc quân vương cùng những quan chức có địa vị cao hơn mình, vì vậy tôi không ngần ngại đến quỳ gối trước mặt Đức Vua và cúi đầu thật thấp cho đến khi thấy cậu tôi kéo tôi dậy.
Vua Bảo Đại gật đầu đáp lại và nhìn tôi với ánh mắt khiếm nhã khiến tôi lẩn tránh quay mặt đi. Và rồi tôi tiếp tục lặp lại hành động của mình trước cặp vợ chồng ngỡ là người Pháp bên cạnh.
Trái ngược với Đức vua trẻ tuổi không đứng đắn, người đàn ông Pháp khá điển trai mà tôi tiếp xúc ngay sau đó lại đối xử với tôi bằng sự lạnh nhạt, thờ ơ hiện rõ qua đôi mắt xanh thẫm như đá Saphire.
Tôi cứ ngỡ đối với bất kì ai anh ta cũng đều đối xử theo cách đó, cho đến lúc bắt gặp cái nhìn đầy nhu hòa, tràn ngập yêu thương của anh khi lặng ngắm người con gái đang say giấc trong lòng. Tôi mới vỡ lẽ rằng, hóa ra tình yêu là thứ có thể khiến ánh mắt một người thay đổi nhiều đến vậy.
Càng chú ý đến người đàn ông ngoại quốc xa lạ khiến tôi càng tò mò về người phụ nữ trong vòng tay anh, mái tóc đen dài buông xõa ôm lấy khuôn mặt tinh xảo có chút nhợt nhạt. Nhìn qua có thể thấy được nàng ta là một mỹ nhân hiếm thấy nhưng không có gì nổi bật nếu so sánh với những "bà đầm" Tây mà tôi đã gặp.
Tôi quỳ xuống hành lễ trước gấu váy lụa thêu ren của nàng mà không nhận được một câu đáp lễ, đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy khó xử khi hành lễ và thầm suy nghĩ có phải mình đã làm mất gì lòng vị phu nhân cao quý này hay không?
Khi đó tôi chỉ còn biết giữ nguyên tư thế, không ai trong phòng dám mở miệng xin cho bởi họ đều biết đến uy danh của ngài Toàn quyền Pháp. Cục diện lâm vào thế khó xử trước khi chiếc khăn tay không biết từ đâu rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi nhặt chiếc khăn, gấp lại gọn gàng rồi kính cẩn dâng lên bằng hai tay:
"Madame, vous avez laissé tomber votre mouchoir! Veuillez le reprendre."
(Thưa bà, bà đã làm rơi chiếc khăn tay này! Xin bà hãy nhận lại nó.)Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng, cho đến khi người đàn ông bên cạnh bà ấy mỉm cười nói với tôi:
"Prends-le, traite-le comme une récompense de ma dame t'a donné"
(Hãy nhận lấy đi, xem như đây là lễ vật mà quý bà của tôi ban thưởng cho cô!"Tôi cầm chiếc khăn trong tay một cách như vớ phải bỏng.
"Je n'ose pas!"
(Tôi không dám)