Chương 84: Trịnh Nhị thiếu say như chết, Lục Thiên Hạo đi nghỉ ở suối nước nóng, nhân viên khả nghi
Trịnh Hoằng Nghị ngồi cứng ngắc trên sô pha, trơ mắt nhìn thấy Lục Thiên Hạo ôm con đi theo Thẩm Quảng Vũ ra khỏi cửa. Hắn mím chặt môi, hai tay bất giác nắm chặt lấy cạnh ghế sô pha, như sắp cào rách sô pha.
Hắn rất muốn xông lên ôm lấy Lục Thiên Hạo chặn lại, giống như trước cường thế bá đạo chơi xấu không cho anh đi. Nhưng hắn liều mạng không chế xúc động, giờ hắn lấy đâu ra mặt mũi mà yêu cầu Lục Thiên Hạo ở lại nữa.
Đến khi bóng dáng của Lục Thiên Hạo biến mất ở chỗ rẽ, sống lưng dựng thẳng của Trịnh Hoằng Nghị khom xuống trong nháy mắt, giống như một nửa sức sống của cơ thể bị rút đi.
Tống Thừa Văn nhìn vẻ mặt sa sút của hắn, ngược lại cười vô cùng sung sướng. Ông chỉ chỉ vào quyển tổng hợp lịch sử phong lưu trong lòng Trịnh Hoằng Nghị, cười nói: "Cậu Trịnh, có thể cho tôi lấy quyển sách kia hay không, đó là của Quảng Vũ mang tới. Cậu yên tâm, đợi sau khi tôi thưởng thức xong sẽ trả lại cho chủ."
Trịnh Hoằng Nghị ném quyển sách vào phía mặt của Tống Thừa Văn, Tống Thừa Văn đưa tay bắt được, cười nói: "Tính tình của cậu Trịnh đúng là rất nóng nha!"
Sắc mặt Tống Thừa Văn âm u, trầm giọng nói: "Tống Thừa Văn, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với ông mà ông cứ phải nhắm vào tôi như vậy?"
Cả buổi hôm nay Tống Thừa Văn đều châm chọc khiêu khích hắn, luôn đâm chọc mấy nhát không nương tay, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu. Mặc dù hắn biết chỉ với sự dâm loạn, vô liêm sử không chịu nổi này của mình, cho dù Tống Thừa Văn không ở một bên thêm dầu vào lửa thì Lục Thiên Hạo cũng sẽ rời đi không ngoảnh đầu lại, không có con đường sống nào. Nhưng hắn vẫn không nhịn được cơn uất hận này, ngọn lửa trong lòng không biết phải trút ra như thế nào.
Ngọn lửa giận này, mặc dù nói là trút lên người Tống Thừa Văn, nhưng thật ra là đang trút vào bản thân hắn.
Rất tức giận, nhưng lại cực kỳ bất lực, thậm chí cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng không thể cứu vãn.
Khóe miệng của Tống Thừa Văn nhếch lên một nụ cười sâu xa, liếc mắt nhìn Trịnh Hoằng Nghị một cái, nói: "Sau này cậu sẽ tự biết là đã đắc tội gì với tôi."
Nói xong, ông cầm lấy bản tổng hợp kia, xoay người nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Trịnh Hoằng Nghị trong phòng khách, hắn như mất đi sức lực toàn thân, cả người vô lực ngã xuống sô pha, hai mắt thất thần, vẻ mặt chết lặng, mất hồn mất vía nằm không nhúc nhích.
Đột nhiên, hắn dùng sức đập lên sô pha, gắt giọng la lớn: "Rượu! Tôi muốn uống rượu! Mau lấy rượu lại đây cho tôi!"
Đám người hầu đều bị đuổi tới trước sân, Trịnh Hoằng Nghị hét quá lớn lập tức khiến tất cả người hầu đều chạy vào. Trịnh Hoằng Nghị ầm ĩ muốn uống rượu, đám người hầu hai mắt nhìn nhau, chỉ có thể đi tới tủ rượu lấy rượu cho hắn.
Đến lúc chiều tối, Trịnh lão gia tử về tới biệt thự, hai ngày trước ông cụ đã sang thành phố bên cạnh để thăm bạn cũ. Đến tuổi này của ông, bạn bè cứ lần lượt qua đời từng người một, người còn sống cũng ít khi gặp mặt. Lần này gặp mặt không biết có cơ hội gặp lại lần sau hay không, cho nên hiếm khi được gặp lại bạn già, ông được mời ở lại thêm 2 ngày.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)
General FictionHán Việt: Song Tính Mãnh Nam Bị Thao Tới Mang Thai (双性猛男被肏到怀孕) Tác giả: Lông Mày Rậm (粗眉毛) Thể loại: SONG TÍNH, sản nhũ, sinh tử, cao H, minh tinh, ngựa đực, có tình tiết hạ dược (bị bỏ thuốc), quân bỉ, vừa yêu vừa ghét. "Quân bỉ": ở đây chỉ những n...