CHƯƠNG 84

5K 112 10
                                    

Chương 84: Trịnh Nhị thiếu say như chết, Lục Thiên Hạo đi nghỉ ở suối nước nóng, nhân viên khả nghi

Trịnh Hoằng Nghị ngồi cứng ngắc trên sô pha, trơ mắt nhìn thấy Lục Thiên Hạo ôm con đi theo Thẩm Quảng Vũ ra khỏi cửa. Hắn mím chặt môi, hai tay bất giác nắm chặt lấy cạnh ghế sô pha, như sắp cào rách sô pha.

Hắn rất muốn xông lên ôm lấy Lục Thiên Hạo chặn lại, giống như trước cường thế bá đạo chơi xấu không cho anh đi. Nhưng hắn liều mạng không chế xúc động, giờ hắn lấy đâu ra mặt mũi mà yêu cầu Lục Thiên Hạo ở lại nữa.

Đến khi bóng dáng của Lục Thiên Hạo biến mất ở chỗ rẽ, sống lưng dựng thẳng của Trịnh Hoằng Nghị khom xuống trong nháy mắt, giống như một nửa sức sống của cơ thể bị rút đi.

Tống Thừa Văn nhìn vẻ mặt sa sút của hắn, ngược lại cười vô cùng sung sướng. Ông chỉ chỉ vào quyển tổng hợp lịch sử phong lưu trong lòng Trịnh Hoằng Nghị, cười nói: "Cậu Trịnh, có thể cho tôi lấy quyển sách kia hay không, đó là của Quảng Vũ mang tới. Cậu yên tâm, đợi sau khi tôi thưởng thức xong sẽ trả lại cho chủ."

Trịnh Hoằng Nghị ném quyển sách vào phía mặt của Tống Thừa Văn, Tống Thừa Văn đưa tay bắt được, cười nói: "Tính tình của cậu Trịnh đúng là rất nóng nha!"

Sắc mặt Tống Thừa Văn âm u, trầm giọng nói: "Tống Thừa Văn, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với ông mà ông cứ phải nhắm vào tôi như vậy?"

Cả buổi hôm nay Tống Thừa Văn đều châm chọc khiêu khích hắn, luôn đâm chọc mấy nhát không nương tay, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu. Mặc dù hắn biết chỉ với sự dâm loạn, vô liêm sử không chịu nổi này của mình, cho dù Tống Thừa Văn không ở một bên thêm dầu vào lửa thì Lục Thiên Hạo cũng sẽ rời đi không ngoảnh đầu lại, không có con đường sống nào. Nhưng hắn vẫn không nhịn được cơn uất hận này, ngọn lửa trong lòng không biết phải trút ra như thế nào.

Ngọn lửa giận này, mặc dù nói là trút lên người Tống Thừa Văn, nhưng thật ra là đang trút vào bản thân hắn.

Rất tức giận, nhưng lại cực kỳ bất lực, thậm chí cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng không thể cứu vãn.

Khóe miệng của Tống Thừa Văn nhếch lên một nụ cười sâu xa, liếc mắt nhìn Trịnh Hoằng Nghị một cái, nói: "Sau này cậu sẽ tự biết là đã đắc tội gì với tôi."

Nói xong, ông cầm lấy bản tổng hợp kia, xoay người nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại một mình Trịnh Hoằng Nghị trong phòng khách, hắn như mất đi sức lực toàn thân, cả người vô lực ngã xuống sô pha, hai mắt thất thần, vẻ mặt chết lặng, mất hồn mất vía nằm không nhúc nhích.

Đột nhiên, hắn dùng sức đập lên sô pha, gắt giọng la lớn: "Rượu! Tôi muốn uống rượu! Mau lấy rượu lại đây cho tôi!"

Đám người hầu đều bị đuổi tới trước sân, Trịnh Hoằng Nghị hét quá lớn lập tức khiến tất cả người hầu đều chạy vào. Trịnh Hoằng Nghị ầm ĩ muốn uống rượu, đám người hầu hai mắt nhìn nhau, chỉ có thể đi tới tủ rượu lấy rượu cho hắn.

Đến lúc chiều tối, Trịnh lão gia tử về tới biệt thự, hai ngày trước ông cụ đã sang thành phố bên cạnh để thăm bạn cũ. Đến tuổi này của ông, bạn bè cứ lần lượt qua đời từng người một, người còn sống cũng ít khi gặp mặt. Lần này gặp mặt không biết có cơ hội gặp lại lần sau hay không, cho nên hiếm khi được gặp lại bạn già, ông được mời ở lại thêm 2 ngày.

You'll also like

          

Rời đi 2 ngày, trong đầu ông cụ toàn nỗi nhớ chắt trai của mình, vừa xuống xe là đã muốn đi bế đứa bé ngay lập tức. Nhưng vừa mới bước vào cửa thì ông đã ngửi thấy mùi rượu cực nồng.

Trịnh lão gia tử không khỏi nhíu mày, theo mùi rượu đi vào phòng khách, liền nhìn thấy chai rượu chất đống lộn xộn giữa phòng khách, còn Trịnh Hoằng Nghị thì nằm gục trên thảm như bãi bùn nhão, say tới mức bất tỉnh nhân sự, trong tay vẫn đang cầm một chai rượu trống không, miệng thì thì thầm nói gì đó.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh lão gia tử tức giận đến mức suýt chút nữa là vỡ mạch máu. Ông cụ chống gậy đi về phía Trịnh Hoằng Nghị, suýt chút nữa là trượt té bởi mấy chai rượu vứt lung tung trên mặt đất, người hầu vội vàng đỡ lấy ông. Ông cụ giơ gậy lên chỉ vào Trịnh Hoằng Nghị, tức giận đùng đùng nói: "Lấy một chậu nước tới cho ta, giội cho nó tỉnh dậy!"

Người hầu vừa thuận khí cho ông, vừa trấn an nói: "Lão gia tử, xin ngài bớt giận, bớt giận. Đừng để cơn tức làm ảnh hưởng tới sức khỏe."

Trịnh lão gia tử hít một hơi thật sâu, lửa giận mới nguôi đi một chút, nói: "Nâng nó về phòng trước, nấu một bát canh giải rượu cho nó uống."

Người hầu liếc mắt một cái, những người hầu khác vội vàng đi tới ba chân bốn cẳng đỡ Trịnh Hoằng Nghị lên lầu, sau đó mới dọn sạch chai rượu rỗng trong phòng khách.

Cho dù có lau qua một lần mà phòng khách vẫn nồng mùi rượu như cũ, Trịnh Hoài Đức bị xông tới mức nhíu chặt mày, không tiếp tục đợi ở phòng khách nữa, muốn quay về phòng. Người hầu đỡ ông lên lầu, nhưng mới vừa bước lên bậc thang thì ông cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Thiên Hạo đâu? Thằng bé không ở nhà sao?"

Từ lúc ông vừa cửa tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, thấy Trịnh Hoằng Nghị uống say như chết, trực giác nói cho ông biết có chuyện không ổn.

Người hầu đỡ ông lắc đầu nói: "Cậu Lục không ở nhà, cậu ấy đi sang nhà Thẩm tiên sinh rồi, nói là muốn ở vài ngày."

"Vậy Đồ Đồ đâu? Thằng bé mang Đồ Đồ đi cùng luôn sao?"

Người hầu gật đầu: "Vâng ạ, hôm nay Thẩm tiên sinh tới nói chuyện một lúc với cậu Lục và thiếu gia Hoằng Nghị. Chúng con đều ở bên ngoài nên không rõ tình hình thế nào, nhưng lúc Thẩm tiên sinh rời đi, cậu Lục cũng ôm đứa bé đi cùng với ngài ấy luôn. Một lúc sau Thiếu gia Hoằng Nghị liền trở nên kỳ lạ, ầm ĩ đòi uống rượu, đống rượu trong tủ bị cậu ấy uống gần hết rồi."

"Đúng là hồ đồ!" Trịnh Hoài Đức hầm hừ mắng Trịnh Hoằng Nghị một câu, suy nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: "Giờ không về phòng ta nữa, ta muốn tìm Thiên Hạo hỏi chuyện một chút, nhất định là thằng Hoằng Nghị lại làm gì đó khiến thằng bé không vui rồi. Đợi thằng hỗn xược kia tỉnh rượu, các cậu bắt nó đi xin lỗi Thiên Hạo cho ta."

Phẩm chất đạo đức của cháu trai nhà mình như thế nào, Trịnh Hoằng Đức hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cho nên lập tức kết luận là do Trịnh Hoằng Nghị làm ra chuyện vô liêm sỉ nào đó. Nhưng ông lại không nhịn được nghĩ thầm, với sự hiểu biết của ông về Lục Thiên Hạo sau mấy ngày ở chung, thằng bé đó ít nói, tính tình ôn hòa, dịu dàng. Nếu bị tức giận đến mức phải ra ngoài ở mấy ngày, xem ra chuyện phải rất nghiêm trọng, e là không thể dễ dàng khuyên về được.

Tại ổng hư hỏng trc khi gặp Hạo Hạo, gặp em bía xong là cũng 1 lòng 1 dạ không lm j sai nên cũng ko hope ngược anh ta nhiều 🤣🤣🤣 dị là đủ r, cho anh ta dằn vặt 1 thời gian chơi 🤣🤣

4mo ago

Thôi thì vậy cho chừa để sau này nó không lặp lại quá khứ nữa. Poor for công

7mo ago

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Where stories live. Discover now