Trans: truclinhdo (Wattpad)
"Cảm ơn"
Ben đặt cái thìa xuống, cậu đã ăn sạch một bát súp đầy. Cô đã đưa cho cậu cái bát to nhất trong nhà, nhưng nó đã nhanh chóng bị ăn sạch.
Không giống như bát của cậu, trong bát của Cersinia vẫn còn hơn phân nửa súp. Cô không thực sự đói vì cô đã ăn sáng rồi.
Ben, người đã ăn hết số bánh mì que, trông vẫn chưa no lắm. Cersinia đẩy 4 miếng bánh mì của mình đến trước mặt cậu.
"Ah, tôi không sao."
Khi nói, Ben không thể rời mắt khỏi cái bánh mì. Chắc cậu chưa bao giờ được ăn uống thỏa thích như vậy.
"Tôi no rồi. Nhưng tôi lại không muốn có thức ăn thừa, nên cậu giúp tôi đi!"
Cersinia dần quen với Ben. Một trong những đặc điểm của cậu là không trung thực.
'Trông cậu ấy vẫn rất đói, nên ăn thêm chút nữa.'
Cậu chưa bao giờ được ăn nhiều như thế này. Và Cersinia lại không ăn nữa. Cô còn quan tâm cậu sẽ ăn hay đổ nó đi.
Vì cô hiểu hoàn cảnh của cậu. Có lẽ không đòi hỏi cho bản thân đã trở thành một thói quen trong thời gian cậu bị bắt làm nô dịch.
Ben lần lượt liếc nhìn bánh mì và Cersinia. Cô gật đầu và cho phép cậu. Ben lại lần lượt nhìn bánh mì và Cersinia.
"Vậy thì...cảm ơn."
Cậu cẩn thận đưa tay cầm lấy chiếc bánh mì. Cersinia đứng dậy. Cô nhận thấy vẫn còn một ít súp trong nồi khi cô múc súp lúc nãy.
Nếu cậu chỉ ăn bánh mì que thì không đủ. Vì thế, cô sẽ mang thêm một ít súp. Cô cầm chiếc bát đã cạn sạch của cậu, đi đến cái nồi vẫn còn đang nóng hổi. Lượng súp còn lại trong nồi chỉ còn ít hơn một nửa so với lượng còn lại từ bữa sáng.
"Thật tốt là cậu ấy được ăn ngon." cô nghĩ đó là một điều tốt vì thời tiết có thể làm hỏng súp nếu không ăn hết trong ngày.
Với một cái muôi, cô nạo cái nồi cho đến khi nhìn thấy đáy và đặt bát trước mặt Ben.
"Ah, cảm ơn..."
Giọng cậu hơi run khi muốn nói cảm ơn. Ben nhìn bát súp vẫn còn bốc khói nghi ngút trước mặt.Cậu sắp bật khóc. Cậu thậm chí không còn nhớ nổi lần cuối cùng cậu ăn bữa cơm nóng hổi giống như hôm nay. Thỉnh thoảng thức ăn của cậu là bánh mì cứng.
Ngay cả khi cậu ăn hết nó thì cậu vẫn còn thấy đói vì nó không đủ.
Sống ở nơi không có mái che, khi mưa xuống thì cậu ăn bánh mì ngâm nước mưa, khi tuyết rơi, thì cậu ăn bánh mì với tuyết như một món ăn kèm.Thậm chí, cậu còn phải ôm bụng vì thiếu đồ ăn. Cậu nhanh chóng múc súp bỏ vào miệng. Cậu nghĩ mình sẽ bật khóc nếu không đưa đồ ăn vào miệng ngay lập tức.
Hơi ấm của thức ăn làm ấm lòng người và căn căn nhà gỗ tiện nghi khiến mắt cậu ngứa ran.
"Ăn chậm thôi."
Cersinia ngồi đối diện với cậu. Món súp hồi sáng có thể hơi mặn vì cô phải hâm lại, nhưng cậu đã ăn cạn sạch bát súp và bánh mì mà không nói một lời. Cô hiểu thế nào là no khi nhìn cậu ăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh ấy bị ám ảnh bởi tôi
RomanceCersinia sở hữu cơ thể của một phản diện, người sẽ chết vì bị xử chém. Thật may là, cô đã đến trước khi câu chuyện bắt đầu 3 năm. Cô trúng số độc đắc tại một nhà cái, nơi cô muốn thắng được tiền để thay đổi số phận của mình vì cô không bao giờ muốn...