Mùa dạ hội mới đã mở ra cho năm 1814, và có rất ít lý do để hy vọng rằng chúng ta sẽ thấy bất cứ sự thay đổi đáng chú ý nào so với năm 1813.
Các tầng lớp trong xã hội lại một lần nữa được lấp đầy bởi những Bà Mẹ Tham Vọng, mà mục tiêu duy nhất chỉ là nhìn thấy các cô Con Gái Cưng của họ cưới những Chàng Độc Thân Đã Được Xác Định. Cuộc trò chuyện giữa những Bà Mẹ đụng chạm đến Tử Tước Bridgerton như là món bở thích hợp nhất trong năm nay, và thực vậy, nếu tóc của anh chàng tội nghiệp này trông rối và bị gió tốc, đó là bởi vì chàng không thể đi bất cứ đâu mà không có vài quý cô trẻ nhấp nháy lông mi với nhiều lực và tốc độ đến mức tạo ra một luồng gió với sức mạnh bão tố.
Có thể quý cô trẻ duy nhất không quan tâm đến Bridgerton là Miss Katharine Sheffield, và thực ra, thái độ của nàng đối với chàng tử tước đôi khi đóng khung ở sự thù địch.
Và đó là lí do vì sao, Độc Giả Thân Mến, Bổn Tác Giả cảm thấy rằng một sự đối đầu giữa Bridgerton và Miss Sheffield sẽ đúng là chất xúc tác làm phấn chấn một mùa vũ hội thông thường nói theo cách khác.
Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 13 tháng 4 năm 1814
Anthony Bridgerton đã luôn luôn biết rằng anh sẽ chết trẻ.
Ồ, không phải khi còn là một đứa trẻ. Cậu Thiếu Niên Anhthony chưa bao giờ có lí do để cân nhắc về tuổi thọ của mình. Những năm tháng trẻ thơ của cậu là một sự hoàn hảo đối với một cậu bé, ngay từ ngày cậu được sinh ra.
Sự thật rằng Anthony là người thừa kế của một chức tử tước cổ xưa và giàu có, nhưng không giống như hầu hết các cặp đôi quý tộc, Lord và Lady Bridgerton yêu nhau say đắm, và họ xem sự chào đời của con trai họ không phải như sự ra đời của một người thừa kế, nhưng lại như của một đứa trẻ.
Và do đó đã chẳng có tiệc tùng, lễ hội, không tiệc chúc mừng ngoài niềm hạnh phúc của bậc làm cha làm mẹ, nhìn chăm chú đầy kinh ngạc vào đứa con trai mới sinh.
Nhà Bridgerton là những bậc phụ huynh non trẻ - Edmund chưa tròn hai mươi và Violet mới chỉ mười tám - nhưng họ khôn ngoan và mạnh mẽ, và họ yêu con trai với một sự mãnh liệt và lòng tận tâm rất hiếm thấy trong xã hội lúc đó. Trong phần lớn sự hãi hùng của mẹ cô, Violet yêu cầu được tự mình nuôi dưỡng con trai, và Edmund không bao giờ góp vào thái độ phổ biến lúc đó rằng người cha không nên nghe và thấy con cái họ. Anh dắt con trong những cuộc đi bộ đường dài băng qua các vùng đồi ở Kent, nói với con về triết học và thơ ca trước khi nó có thể hiểu được từ ngữ, và kể cho con nghe truyện đọc vào giờ đi ngủ hằng đêm.
Bởi vì ngài tử tước và tử tước phu nhân còn rất trẻ và yêu nhau say đắm, đó không phải là một ngạc nhiên cho mọi người khi, chỉ hai năm sau sinh nhật của Anthony, cậu bé được kết thân với một cậu em trai, được đặt tên là Benedict. Edmund ngay lập tức điều chỉnh công việc hằng ngày của anh để dẫn hai con trai trên những chuyến đi dạo, và anh dành một tuần đào xới trong chuồng ngựa, làm việc cùng với người thuộc da để phát minh ra một balô đặc biệt sẽ giữ Anthony trên lưng anh, trong khi anh bồng Benedict trong đôi cánh tay mình.
Họ đã đi qua các cánh đồng và các dòng sông nhỏ, và anh kể cho bọn trẻ những điều kỳ diệu, về những bông hoa hoàn mĩ và những bầu trời xanh trong, về những hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời và những thiếu nữ gặp nạn. Violet thường cười khi họ trở về cùng với vẻ bù xù và cháy nắng, và Edmund sẽ nói “Thấy không? Đây là cô gái gặp nạn của chúng ta. Rõ ràng là chúng ta phải cứu cô ấy.” Và Anthony sẽ ném mình vào vòng tay mẹ, cười khúc khích khi cậu thề rằng cậu sẽ bảo vệ cô khỏi hơi thở lửa của con rồng mà họ thấy chỉ cách hai dặm trên con đường vào làng.
BẠN ĐANG ĐỌC
THE VISCOUNT WHO LOVED ME (Tử Tước từng yêu tôi)
RomanceAnh đã tin tưởng như thế, như một hội chứng tâm lý đôi khi xảy ra ở những người vừa gặp cú sốc lớn. Và đó cũng là điều ngăn anh đến với một tình yêu thực sự. Anh sợ yêu, bởi anh biết anh sẽ sớm rời bỏ người mà anh yêu thương. Anh sợ một ngày tình yê...