Chương 18: Hầu phủ

1.1K 55 7
                                    

Kinh thành sau một trận mưa to, hơi lạnh vẫn ẩn mình bốc lên ngùn ngụt, lộ ra sự tiêu điều lạnh lẽo như sắp đóng băng sương sớm.

Trường Canh lơ mơ theo cả đám người xa lạ đưa tiễn lão Hoàng đế. Hôm đưa ma, có xe tám ngựa kéo quan tài cửu long, hai bên đại lộ dựng mười vạn kèn hơi nước, tự động tấu vang khúc nhạc tang, phun khói trắng mịt mù, bao trùm cả đế đô, trọng giáp làm rào ngăn những kẻ không phận sự, ngoài giáp trận, người xem lễ đông nghìn nghịt, có người Đại Lương, người di, người Bách Việt, người man... Thậm chí còn có người phiên bang Tây Dương đếm không xuể.

Vô số ánh mắt rình mò và suy đoán hoặc công khai hoặc âm thầm nhìn Trường Canh – hoàng tứ tử Lý Mân thân thế thành câu đố, đáng tiếc chẳng ai dám tiến lên bắt chuyện với y ngay trước mặt An Định hầu. Trường Canh bị Cố đại soái công nhiên giấu đi, mấy ngày qua trừ Thái tử và Ngụy vương mỗi người lượn hai vòng trước mặt y, thì một người ngoài y cũng chưa hề tiếp xúc.

Chờ hết thảy kết thúc, Trường Canh được đưa đến phủ An Định hầu.

Hầu phủ nhìn từ bên ngoài thật là uy phong vô cùng, cổng lớn chữ bát, treo hai cái đầu thú mặt xanh nanh vàng, miệng và mũi phun hơi nước màu trắng, ba mươi sáu bánh răng đồng thời chuyển động, then cửa nặng nề "cót két" nâng lên, lộ ra mỗi bên một thiết khôi lỗi cao to. (Khôi lỗi vốn là chỉ loại rối được giật dây, nhưng trong truyện này thì chúng là những người giả bằng sắt hoạt động nhờ động cơ hoặc những thứ đại loại vậy)

Trên bức tường phù điêu treo hai bộ giáp trụ của Huyền Thiết võ tướng, đèn măng-sông u ám, gia tướng hộ vệ ở bên, một luồng khí túc sát lạnh lẽo hất thẳng vào mặt.

Đương nhiên, đi vào mới phát hiện, ở phủ An Định hầu khí phái chỉ được mỗi cổng chính thôi.

Đình viện hầu phủ tuy sâu, cỏ cây lại hết sức thưa thớt, bề ngoài uy nghiêm đến đáng sợ, bên trong kỳ thực chỉ có mấy lão bộc ít lời, thấy Cố Quân cũng chỉ dừng chân hành lễ, không hề nói nhiều.

Phần lớn khôi lỗi và hỏa cơ trong dân gian đều sử dụng than đá, chỉ có một phần rất nhỏ dùng tử lưu kim, thường là các cự vật như đê đập lớn, khôi lỗi khai hoang, thuộc về phủ nha địa phương, về phần các vật dụng nhỏ quý giá, thì chỉ có đạt quan quý nhân phẩm cấp nhất định mới có tư cách dùng.

Đương nhiên, quy định là quy định, dân gian tuân thủ hay không lại là chuyện khác – thí dụ như Quách đại nhân Thái thú Nhạn Hồi tuyệt đối không đủ phẩm cấp, song đồ đạc dùng tử lưu kim trong nhà hắn không chỉ có một, Cố đại soái dù rằng cực kỳ đủ phẩm cấp, nhưng trong phủ lại thanh bần giản dị đến lạ thường, ngoại trừ vài thiết khôi lỗi, hầu như chẳng thấy mấy món đồ dùng tử lưu kim.

Cả hầu phủ đáng giá nhất, có lẽ chính là mấy tấm hoành do đại nho lâm một thời Mạch Sâm tiên sinh tự tay viết – nghe nói Mạch Sâm tiên sinh là lão sư vỡ lòng của An Định hầu, chắc hẳn mấy tấm hoành này cũng là hàng xin được.

Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử cũng dọn đến theo Trường Canh, ba đứa trẻ nông thôn chưa thấy cảnh đời thò đầu thò cổ, Cát Bàn Tiểu trẻ con nói năng không kiêng kị: "Thập Lục thúc..."

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ