Chương 65: Đoạn Tình Nhai ba năm sau

551 27 13
                                    


Mùa đông vừa mới bắt đồng đã có một chút hàn lãnh, Đoạn Tình Nhai cao khoảng năm trăm trượng, lá cây điêu tàn từ lâu, chỉ còn thân cây trụi lủi sừng sửng trong gió, cây cỏ ngổn ngang trên đất, tạo thành một mảnh hoang vắng.

Trên đỉnh núi, thân ảnh bạch y đứng đó đón gió, tóc dài bay lượn trong không trung, tay áo phiêu phiêu, giống như tiên nữ giáng trần, giữa vẻ đẹp mang theo vài phần thê lương.

Đây không phải ai khác mà là tiền Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung Lãnh Vô Sương, trong ba năm qua, ngày này nàng sẽ tới Đoạn Tình Nhai, vì hôm nay là ngày giỗ của Diệp Phong. Lụa mỏng che mặt, nga mi nhíu chặt, hai tròng mắt trong chứa đụng thương nhớ, nhìn Ngọc Kỳ Lân trong tay, hai hàng lệ chảy xuống, tựa hộ trên ngọc vẫn còn nhiệt độ cơ thể của người kia, vốn dĩ Ngọc Kỳ Lân ôn nhuận bây giờ xuất hiện một vết xước rõ ràng, giống như tâm người kia, vết thương không cách nào khép lại.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, nhưng giọng nói nàng, dáng điệu tướng mạo chỉ ngày ngày rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần ý vị trẻ con, vài phần thành thục ổn trọng ngạo nghễ, nụ cười hồn nhiên xán lạn nhưng ẩn sâu bên trong là cô đơn, tử mâu nhu tình trong trẻo bao hàm bi thương, giọng nói khí phách xen lẫn sợ hãi cùng bất an. Đến khi bản thân hiểu hết tất cả, mới biết tâm người nọ yếu đuối như vậy, hệt như khối mỹ ngọc, chỉ cần dùng chút lực cũng có thể phá thành từng mảnh nhỏ.

Hối hận cũng không thể đem về nụ cười không chính không tà, tự trách không thể đem về tiếng gọi ôn nhu, tất cả những thứ này chỉ xuất hiện trong mộng, kỷ niệm cũng chỉ có thể ôn lại trong mộng. Một kiếm đó không chỉ đâm vào ngực nàng mà còn đâm nát tâm nàng đồng thời thức tỉnh bản thân, ngay thời khắc đó mới biết từ lâu tâm không còn thuộc về bản thân. Ái tình đến một cách đột nhiên, tiêu thất một cách kiên quyết, chưa kịp hưởng thụ ngọt ngào, đã bị khổ sở dày vò, mà tất cả đều do một tay nàng tạo thành.

Là tự tay kết thúc sinh mệnh người nọ, là bản thân đẩy nàng xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, là bản thân làm lòng nàng nguội như tro tàn. Ba năm qua, bản thân chịu đủ nổi khổ tương tư, có phải ông trời nghiêm phạt hay không? Phong nhi, xin lỗi! Nhưng mấy chữ này không thể nào bù đắp lỗi lầm mà bản thân phạm phải.

Ái nặng như vậy từ lâu hòa cùng huyết mạch, thương sâu như vậy đã sớm thâm nhập cốt tủy…

Nghe phía sau có tiếng bước chân, Lãnh Vô Sương vội vàng lau nước mắt, nhàn nhạt nói: “Ngọc nhi, chuyện gì?”

“Cung chủ, Sở Yên cô nương tới.” Tiểu Ngọc vẫn một thân thiển lục, có điều thiếu đi ngây thơ, tăng vài phần tư thái thiếu nữ rụt rè.

“Đã biết, chúng ta đi thôi.”

Sở Yên tiến lên ngăn Lãnh Vô Sương muốn rời đi: “Lãnh cung chủ không cần như vậy, ta qua bên kia là được.”

Nói xong, dẫn theo Nhu nhi, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ bước qua chỗ cách Diệp Phong khoảng chừng ba trượng, lấy trong giỏ trúc vài món điểm tâm, tất cả đều là món Diệp Phong thích ăn, còn có một vò rượu thơm nứt mũi.

Nửa năm trước Sở Yên phụng mệnh sư phụ Tiêu Lưu Vân hạ Thiên Sơn hành y tế thế, tạo phúc tứ phương, vì nàng là đệ tử chân truyền của Thần y Tiêu Lưu Vân, không chỉ y thuật cao siêu, mà thái độ làm người khiêm tốn, hơn nữa còn là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, hiện tại rất có danh khí, người giang hồ xưng nàng là ‘Y tiên’.

Bạn cũng sẽ thích

          

Trải qua ba năm, Sở Yên vẫn yêu thích màu hoàng sắc, có điều trên mặt không còn nhu nhược, thêm vào đó là sự kiên nghị. Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cũng đã trưởng thành, là thiếu niên mỹ mạo, “Nhật nguyệt kiếm pháp’ làm đệ tử Ma Giáo nghe thấy là sợ mất mật, từ khi Sở Yên hạ sơn, hai người vẫn theo bảo vệ trái phải, hôm nay đặc biệt tới bái tế Diệp Phong.

Diệp Phong trót chung rượu, nhẹ nhàng tưới xuống đất, ôn nhu nói: “Diệp lang, ngươi có khỏe không? Sở Yên từng phát thệ, làm nghệ y hai năm, sau đó đến Đoạn Tình Nhai này ở cùng ngươi, kiếp này không bao giờ… Chia lìa nữa, hiện tại đã qua nửa năm, Diệp lang chờ ta thêm một khoảng thời gian nữa, Sở Yên sẽ quay về.”

Mạc Ngữ đem đàn cổ đặt trên một khối thạch lớn, Sở Yên ngồi xuống, mười ngón như thông, tiếng đàn mờ ảo phiêu tán quanh quẩn khắp Đoạn Tình Nhai, sầu triền miên, mang theo ai oán tương tư, đây là ca khúc mà Diệp Phong rất thích, mỗi lần nghe, nàng sẽ bình yên đi vào giấc ngủ, không có quấn quýt, không có giãy dụa, cũng không bị ác mộng hành hạ.

Theo tiếng xa, tất cả những chuyện trong quá khứ tái hiện, lần đầu tiên gặp mặt ngượng ngùng, lần thứ hai thì vui sướng, ưu thương tận sâu trong tử mâu như ẩn như hiện, cô đơn phía sau nụ cười, chém giết thì tự trách, tuyệt vọng thì rống giận… Từng hình ảnh giống như bức họa, cuộn tròn từng chút triển khai trước mắt. Nếu thời gian có thể quay lại, chắc chắn Yên nhi sẽ tuân thủ hẹn ước, để nụ cười mãi mãi xuất hiện trên mặt Diệp lang, hòa tan ưu thương và khủng hoảng trong nội tâm nàng, cùng nàng sinh tử gắn bó, đau xót cho nàng, sẽ… Thế nhưng nhân sinh không có nếu như, tất cả đều không còn tồn tại, chỉ để lại đau đớn và nhớ nhung.

Tiếng đàn u oán thê thương đánh sâu vào nội tâm, ở Đoạn Tình Nhai yên lặng như đang than khóc, nghe vào phá lệ thương cảm.

‘Ba ba ba’, tiếng đàn vừa dứt, thì tiếng vỗ tay vang lên, mọi người cả kinh, vội vàng nhìn về phía phát ra thanh âm, không biết Đoạn Tình Nhai xuất hiện thêm ba người từ lúc nào.

Người trước mặt mặc quần áo đỏ thẫm, xinh đẹp quyến rũ, cười như không cười nhìn mọi người, thanh âm xuất phát từ tay nàng. Bên cạnh là thiếu nữ bạch y, hai tròng mắt trong suốt hữu thần, nhu tình đầy mặt nhìn nữ tử kia, phía sau hai người là nữ tử cả người xanh đen, trong lòng ôm hai vò rượu, mặt không biểu tình. Đây là ba người Tử Thủy, Bạch Nhứ và Dịch Thanh tới bái tế Diệp Phong.

Tử Thủy liếc mắt nhìn mấy người, cười nhạt một tiếng, tiếp nhận vò rượu trong tay Dịch Thanh, mở niêm phong, mùi rượu phiêu tán làm say lòng người, nàng đổ xuống vực nói lớn: “Tử yêu quái, ta đến thăm ngươi. Ai! Dù thế nào, chúng ta cũng là bằng hữu, đây là Túy Nguyệt mà ngươi thích uống nhất, hôm nay đối ẩm một phen, nhất túy giải thiên sầu a! Lúc ngươi còn sống không ai nhớ tới ngươi, bây giờ ngươi chết rồi, ngược lại có nhiều người thương nhớ, ngươi nói xem, ta nên chúc mừng ngươi hay cảm thương cho ngươi đây?”

Mạc Ngữ nghe lời này nhất thời giận dữ, rút Thanh Hổ khỏi vỏ, chỉ vào Tử Thủy: “Ngươi câm miệng! Diệp đại ca không cần ngươi bái tế! Nếu không phải ngươi, Diệp đại ca sẽ không chết!”

Sở Yên vội vàng ngăn lại: “Tiểu Ngữ, hôm nay là ngày giỗ của Diệp lang, không được vô lễ!”

Mạc Ngữ căm giận huy kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn Tử Thủy.

[BHTT] [NP] - EDIT : Giang Hồ KiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ