Chương 23

92 12 0
                                    

Lúc Cảnh Nhã Diễm chạy về bệnh viện thì Cảnh Tư Tịnh đã rút kim truyền ra.

Quả nhiên, ông Trác đã đến, ông mở miệng kêu lên:

🌸Con chạy đi đâu vậy! Có biết chị con thiếu chút nữa bị hồi huyết hay không!

Cảnh Tư Tịnh vừa tỉnh ngủ không lâu, trong mắt đều là tơ máu, nghe thấy vậy cố sức nâng cánh tay lên, kéo kéo góc áo của ông.

🌸Con bảo em đi tìm nơi làm bài tập đó.

Bà Trác Hạc Hòa nhịn xuống, nói thầm:

🌸Làm bài tập cũng phải xem thời gian chứ!

Cảnh Nhã Diễm dựa vào cạnh cửa, trong tay vẫn xách theo túi quần áo của Bạch Bảo Đình, cô vẫn còn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ như cũ. Quần áo ướt trên người cơ hồ đã bị nhiệt độ cơ thể cô hong khô, sự dính nhớp ẩm ướt khó chịu đã không còn nhưng lạnh lẽo đã xâm nhập vào cốt tủy.

Ông Trác Hạc Hòa mang hộp đồ ăn nóng hầm hập tới, còn có quần áo khô ráo tỏa hương nhưng Cảnh Nhã Diễm lại cảm thấy lúc ở bên Bạch Bảo Đình tựa hồ tự tại hơn một chút.

Ông Tổng Miên đưa quần áo cho Cảnh Nhã Diễm, ông nạt:

🌸Nhanh đi buồng vệ sinh thay quần áo đi, chị của con nhất quyết chờ con tới mới ăn cơm đấy.

"Vâng" Cảnh Nhã Diễm đơn giản đáp lời, xoay người đi.

Khi ra ngoài hành lang cô loáng thoáng nghe tiếng Cảnh Tư Tịnh oán trách hô lên trong phòng bệnh:

🌸Cha.

Bóng đèn hành lang rất sáng, mặt tường màu trắng, mặt đất cũng máu trắng, ánh sáng phản xạ làm người hoa mắt không thể mở ra được. Hai bên phòng bệnh kê hai dãy ghế hẹp dài, ngẫu nhiên có một hai cụ già ngồi trên ghế che miệng, ho khan vài tiếng. Họ có mặc thêm vài lớp quần áo, che chắn kín mít nhưng có thể nhìn thấy lớp áo lông bục chỉ lộ ra khỏi cổ áo. Có thể lớp áo lông bục chỉ kia bị mài mòn đến không hề phát huy được công lực chọc người phát ngứa nữa.

Cảnh Nhã Diễm cảm thấy mình có chút gì đó khang khác. Có lẽ là vì trời mưa, hoặc là bị túm vào đồn cảnh sát, mà cũng có thể là ngẫu nhiên phát hiện chính mình còn được người khác chăm sóc.

Được Bạch Bảo Đình chăm sóc.

Cô hít hít cái mũi, kéo cao áo khoác của người kia trên người. Thật ra Bạch Bảo Đình khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng.

Rất nghĩa khí.

Cảnh Nhã Diễm đi tới buồng vệ sinh, thay toàn bộ quần áo trên người, gập gọn để vào trong túi nilon cùng với quần của Bạch Bảo Đình, rồi xách về phòng bệnh.

Hộp cơm đã được mở hết ra, là đồ ăn của nhà ăn bệnh viện, đậu hà lan rang muối, gnocchi khoai tây, thịt viên kho nước mắm, còn có hai hộp cơm lớn.

Cảnh Tư Tịnh thực sự không muốn ăn, tuy rằng đã hạ sốt nhưng thân thể vẫn mệt mỏi như cũ.

Chị bị ông Trác Hạc Hòa nhìn chằm chằm nên mới miễn cưỡng ăn được hai miếng cơm, cắn hai miếng thịt, đã cảm thấy quá ngấy không thể ăn tiếp.

You'll also like

          

Mà vốn Cảnh Nhã Diễm ăn uống rất tốt, một mình có thể ăn hết được một hộp cơm đầy nhưng đêm nay cô cũng không ăn được nhiều.

Cô cảm thấy buồn nôn, khoai tây thái sợi dầu mỡ ngấy ngấy phối hợp với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện làm cho sự thèm ăn của cô giảm xuống mức thấp nhất.

Ông Trác Hạc Hòa cũng rất kinh ngạc nhìn cô:

🌸Chỉ ăn vậy thôi sao?

🌸Con có chút mệt.

Cảnh Nhã Diễm cố nén chút ngứa ngứa trong cổ họng, và kiềm lại cơn ho khan.

Kết quả thừa rất nhiều đồ ăn, Trác Hạc Hòa cũng chỉ có thể đóng gói lại mang về nhà. Cảnh Nhã Diễm đỡ Cảnh Tư Tịnh đi ra khỏi phòng cấp cứu, đi về bãi đỗ xe.

Sở Tỉnh Ninh thấp giọng hỏi cô:

🌸Em đi đâu vậy?

Cảnh Nhã Diễm rũ mắt, ngón tay hơi nắm chặt lại, ánh mắt lập lòe:

🌸Em đi xử lý chút việc tư.

Biểu tình Cảnh Tư Tịnh khẽ nhúc nhích:

🌸Có chuyện gì em đừng nghẹn trong lòng, chị phát hiện từ khi chuyển lớp em có chút kỳ quái nha.

Cảnh Nhã Diễm thở dài:

🌸Còn không phải sao, chị ở trong lớp học hiện tại có cảm thấy kỳ quái hay không?

Cảnh Tư Tịnh dừng một chút nghĩ lại cũng thấy đúng.

Giống như chị luôn muốn trở thành Alpha thì Cảnh Nhã Diễm vẫn nghĩ mình sẽ trở thành Omega, kết quả trời xui đất khiến làm cho chị như lạc vào bầy cừu mà Cảnh Nhã Diễm lại như lạc vào ổ sói.

Về tới nhà, Cảnh Tư Tịnh vốn định làm bài tập, nhưng ông Trác Hạc Hòa khăng khăng nói là không được, còn gọi điện cho chủ nhiệm lớp của chị, nói rõ tình huống.

Chủ nhiệm cũng rất hòa ái, bảo Cảnh Tư Tịnh nhanh chóng nghỉ ngơi thật tốt, không làm bài tập một ngày cũng không làm ảnh hưởng tới thành tích của chị.

Mà Cảnh Nhã Diễm về nhà đã đem toàn bộ quần áo ướt bỏ vào máy giặt. Ông Trác cũng không chú ý trong đống quần áo kia của cô có thêm một bộ đồng phục.

Trong quá trình giặt quần áo chậm rì rì, Cảnh Nhã Diễm nhân lúc này bắt đầu làm bài tập. Theo thường lệ cô làm bài của từng môn từng môn một, cũng may trong lớp cô đã làm không ít, giờ còn lại không quá nhiều.

Cảnh Nhã Diễm nhìn đồng hồ, hô một tiếng vọng ra ngoài:

🌸Cha ơi, chốc lát nữa con phơi quần áo cũng được, cha cứ nghỉ ngơi sớm đi!

Ông Trác Hạc Hòa lên tiếng đáp lại, ông đang gọi điện thoại oán giận với Cảnh Trân Mỹ.

11 giờ tối, Cảnh Nhã Diễm đã làm xong toàn bộ bài tập, lúc này mới xoa xoa cái cổ đã cứng ngắc của mình đi ra ngoài phơi quần áo. Những đồ khác đều không sao duy độc cái quần bị Number 1 đổ vào của Bạch Bảo Đình kia là hoàn toàn không thể giặt hết.

Đại khái là do để quá lâu, Number 1 đã bám dính vào chất vải, Cảnh Nhã Diễm thở dài một cái, xem ra thực sự không thể thoát khỏi phải giặt tay rồi.

[Bách Hợp] Mê Luyến Theo Bản NăngWhere stories live. Discover now