Viên Nhất Kỳ đứng trên đỉnh núi, phía sau là Thanh Ngọc Văn và vài vị phó tướng khác đang đưa mắt nhìn tòa thành phía xa. Thanh Ngọc Văn bị mấy vị phó tướng khác ra hiệu liên tục nên đành lên tiếng nói:
- Đại tướng quân, bây giờ chúng ta làm sao? Quân trinh sát nói phía trước thành Tây Mã có khoảng mười mấy vạn quân Thịnh Quốc.
Đại Khang có hơn bốn mươi vạn quân trong thành, Viên Nhất Kỳ có ba mươi vạn quân bên ngoài nhưng không có bên nào có thể xông ra đánh mười mấy vạn quân của Thịnh Quốc. Nếu muốn tiêu diệt hết mười mấy vạn người thì bên ta cũng sẽ chịu thương vong với số lượng tương tự. Đánh trận thắng nhưng tổn thất một lượng lớn binh sĩ như vậy, sẽ không có một vị tướng quân nào dám làm, cho dù thắng trận quay về cũng sẽ bị chỉ trích vì khiến đại quân tổn thất quá trầm trọng. Hơn nữa, việc cấp bách nhất bây giờ là cung cấp lương thực cho quân trong thành và giúp thành Tây Mã thoát khỏi tình trạng bị bao vây.
Đại quân trong thành không người dẫn dắt, không thể phá vòng vây xông ra ngoài, mà viện quân đến cũng không biết làm thế nào để cứu viện, thế cục này vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Viên Nhất Kỳ nghe được lời của Thanh Ngọc Văn nhưng vẫn không lên tiếng, cô đang suy nghĩ nên làm thế nào. Ba mươi sáu kế đánh giặc không dùng được trong trường hợp này. Một lúc sau cô mới lên tiếng hỏi:
- Có thông tin gì về người đang cầm quân bên phía quân Thịnh Quốc đang bao vây phía trước thành Tây Mã không?
Một vị phó tướng thường ra hiệu cho Thanh Ngọc Văn vì quá nóng ruột với tình hình hiện tại trong khi Viên Nhất Kỳ chỉ đứng im, vừa nghe Viên Nhất Kỳ hỏi liền đứng ra trả lời.
- Bẩm đại tướng quân, người đang dẫn binh bao vây thành Tây Mã là Hồ Bất Nghi. Hắn rất ít khi tới biên giới phía tây nên chúng ta không có thêm bất cứ thông tin gì về hắn.
Viên Nhất Kỳ đột nhiên quay người lại nhìn chằm chằm vào vị phó tướng vừa nói.
- Ngài nói hắn tên gì?
Vị phó tướng này ngỡ là Viên Nhất Kỳ nghe không rõ nên cũng nhắc lại:
- Hắn tên Hồ Bất Nghi.
Viên Nhất Kỳ bây giờ mới nâng khóe môi lên cao một chút, cô nói:
- Như vậy là đủ rồi. Các vị phó tướng lúc sau hãy làm như ta nói.
Trước ánh mắt hoang mang của mọi người, Viên Nhất Kỳ vạch ra một kế hoạch tương đối nguy hiểm. Mấy vị phó tướng nghe xong càng hoảng sợ. Có người ngay lập tức nói:
- Nếu như không phải vậy chẳng khác nào chúng ta phải chính diện đánh một trận hay sao?
Viên Nhất Kỳ híp mắt lại rồi nhìn ra phía nam.
- Nếu không được, chúng ta chỉ có thể cố gắng giảm thương vong đến mức thấp nhất cho tới khi viện quân phía nam đến. Đi thôi.
Mấy vị phó tướng nhìn nhau rồi cuối cùng đều nghe theo lệnh Viên Nhất Kỳ. Năm vị phó tướng này chỉ có Thanh Ngọc Văn và người nóng ruột kia từng ra chiến trường, ba người còn lại chỉ là võ quan ở kinh thành. Thanh Ngọc Văn có tiếng nói nhất trong năm người còn không có ý kiến thì bọn họ có thể nói gì.
Viên Nhất Kỳ dẫn theo ba mươi vạn quân tiến từ từ về phía mười mấy vạn quân của Thịnh Quốc. Bên phía Thịnh Quốc cũng không manh động, đợi khi đại quân tiến lại gần mới có người cưỡi ngựa ra hỏi:
- Cho hỏi tên của người dẫn binh đến là gì?
Viên Nhất Kỳ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, cách người vừa hỏi một khoảng vừa đủ để nghe thấy tiếng.
- Ta họ Viên, là Viên Khang Hầu của Đại Khang, ở nơi này ta là thống soái. Ngươi là Hồ Bất Nghi?
Tuy rằng cách khá xa nhưng Viên Nhất Kỳ vẫn nhìn ra được người phía trước không hề bất ngờ, dường như đã biết trước cô sẽ tới nơi này. Bình thường một vị hầu gia dẫn binh ra chiến trường là việc rất hiếm thấy, nếu hắn không biết trước thì khẳng định sẽ giật mình.
- Đúng vậy.
Viên Nhất Kỳ ra hiệu cho Thanh Ngọc Văn. Ngay sau đó, gương mặt bình tĩnh của Hồ Bất Nghi liền trở nên biến sắc. Hai mắt hắn nhíu lại, đôi lông mày rậm bị hắn cau lại đến sắp chạm vào nhau. Nhìn thấy hắn như vậy, Viên Nhất Kỳ liền biết kế hoạch có khả năng thành công. Cô lên tiếng hỏi Hồ Bất Nghi:
- Ngươi nhận ra hắn chứ?
"Hắn" mà Viên Nhất Kỳ nói chính là Hồ Ngạn bị bắt vào tối hôm trước. Viên Nhất Kỳ nghe được vị phó tướng kia nói rằng người dẫn binh tên là Hồ Bất Nghi nên liền liên hệ đến việc có thể hắn có quan hệ với tên Hồ Ngạn vì đều cùng có họ Hồ. Hồ là một họ không hề phổ biến, có thể có hai phó tướng cùng một họ như thế này thì rất có khả năng đó là người trong cùng một dòng tộc. Tình thế cấp bách nên cô liền nghĩ đến chuyện thương lượng với phía Thịnh Quốc, mà cuộc thương lượng này thành công hay không phải xem xem hai người này có quan hệ với nhau hay không. Một chức vị phó tướng thì thành công khá thấp, nhưng huyết thống thì khác.
Hồ Bất Nghi vừa nhìn thấy Hồ Ngạn bị kéo ra liền biết kế hoạch tối qua của bọn họ không thành, hay có thể nói là thất bại. Hắn nhìn chằm chằm vào Hồ Ngạn đang bị trói rồi lại nhìn qua Viên Nhất Kỳ:
- Ta nhận ra hắn. Ngươi muốn thương lượng cái gì?
Viên Nhất Kỳ cười lạnh một tiếng:
- Hồ phó tướng thông minh. Không biết mạng sống của Hồ Ngạn có đáng để ngài cho mười mấy vạn quân lui về cách thành Tây Mã tám dặm hay không?
Hồ Bất Nghi nhíu mày.
- Tám dặm? Ngươi muốn chúng ta lui về biên giới Thịnh Quốc luôn hay sao?
Viên Nhất Kỳ cũng không bị hắn dọa, vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu hắn còn không bằng tám dặm thì ta chỉ có thể đưa thi thể của hắn trở về cho ngài mà thôi.
Hồ Bất Nghi ban đầu thấy Viên Nhất Kỳ trẻ tuổi, vẫn không thấy Viên Nhất Kỳ có thể thương lượng cái gì khiến hắn chịu thiệt. Không nghĩ tới hắn vậy mà không chiếm được chút ưu thế nào, hiển nhiên bị Viên Nhất Kỳ chặn đầu không cho trả giá.
Hồ Ngạn là em trai ruột của hắn, nếu Hồ Ngạn chết tại nơi này, hắn làm sao có thể trở về mà không bị phụ thân trách mắng. Huống chi Hồ Ngạn lần này bị bắt cũng vì nghe lời hắn mà chạy đi tập kích lương thực của viện quân Đại Khang. Nếu binh sĩ biết hắn tàn nhẫn hy sinh em trai tại đây thì bao uy danh của hắn cũng sẽ thành công cốc. Hắn suy xét lợi và hại, cuối cùng đành chấp nhận yêu cầu của Viên Nhất Kỳ. Trở về thì cùng lắm là bị đại tướng quân trách mắng một trận.