Khi vai diễn của Khương Diệp chuẩn bị kết thúc thì Chung Trì Tân đang ở D thị để chỉ đạo đội viên, phát sóng trực tiếp lần này 17 thí sinh so tài tiến vào top 14, đội ngũ của hắn sẽ phải chọn ra hai người tạo thành nhóm thi đấu đôi cuối cùng, cùng với 5 nhóm ba người theo lệ cũ, tạo thành 6 nhóm tranh tài.
Trong quá trình huấn luyện, thực lực của người nào không đủ sẽ bị đào thải, trong lòng Chung Trì Tân đều đã nắm chắc, có điều hắn vẫn không hề biểu hiện ra ngoài, vẫn theo lẽ thường chỉ đạo những người này luyện tập.
Mãi cho đến buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, ba vị đạo sư chỉ định đội viên ra ứng chiến.
"May mắn đội của tôi chỉ còn 5 thành viên, không cần phải đưa ra lựa chọn." Giản Đồng Hạnh ngồi bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
"Nhiều đội viên cũng có nhiều phiền não." Tằng Vân viết lên trên giấy trình tự biểu diễn của đội mình, đưa cho hai người kia nhìn.
Chung Trì Tân nhìn qua danh sách đội viên của hai người bọn họ, cuối cùng ghi lên từng cái tên thành viên của đội mình, còn dư lại hai người.
"Hai thí sinh còn lại, tôi cho rằng còn chưa đủ năng lực so tài với các đội viên khác." Chung Trì Tân cầm tờ giấy kia, nói với nhóm thí sinh đang đứng trên vũ đài.
[Lời này có ý tứ là hai thí sinh còn lại không có tư cách tiến vào top 14 đúng không?]
[Không hổ là Chung Trì Tân, không thèm giữ lại chút mặt mũi cho người khác.]
[Như vậy không tốt lắm đâu, ở đây đều là người trẻ tuổi, tương lai cũng không biết người nào rồi sẽ đi xa đến đâu, anh ta nói thô bạo như vậy thực sự không có vấn đề gì chứ?]
[Dù sao tôi cũng tin tưởng quyết định của ca ca.]
[Nhìn thấy Chung Trì Tân như vậy, rất khó để tôi liên tưởng tới việc anh ta phát mấy cái weibo gần đây.]
Chung Trì Tân thốt ra lời này, không riêng gì đạn mạc trên đài trực tuyến nổ tung, đến cả hai vị đạo sư bên cạnh cũng thỉnh thoảng liếc về phía hắn muốn nói lại thôi, càng miễn bàn đến sắc mặt của các thí sinh đội Bầu Trời đang đứng trên đài.
Sau khi hắn đọc xong năm cái tên, còn lại hai thí sinh chưa được điểm danh, một người cúi đầu đỏ vành mắt, một người lại có dáng vẻ không chịu phục.
[Haiz, thi đấu đều là tàn khốc.]
[Tôi cảm thấy rút thăm sẽ tốt hơn, quyền lực của đạo sư quá lớn, một lời quyết định số phận người khác không được hay cho lắm.]
[Hèmmm, mỗi ngày đạo sư đều ở chung mới biết được thực lực của thí sinh, rút thăm chính là không tôn trọng các đội viên có thực lực mạnh.]
[Dù gì vẫn còn cơ hội không phải sao? Coi như trận này thua, còn có thể dựa vào thi đấu vòng hai để thắng trở về.]
[Chủ yếu vẫn là câu nói kia của Chung Trì Tân, thí sinh trở về sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng, hơn nữa bất kể so sánh như thế nào, mỗi một thí sinh đều mong muốn có thể tiến vào tốp 14.]
Lần này Phương Hoằng lại bị điểm tên, người quyết đấu vẫn là Lam Hà Ninh, cộng thêm Dương Túc của đội Quán Quân.
[Cmn, Lam Hà Ninh luôn đối chiến với Phương Hoằng, tôi cho rằng Lâm Trí mới là đối thủ của Lam Hà Ninh chứ.]
[Ba người này làm sao bây giờ, tôi thích cả ba có được không? Hu hu hu, lại có một người phải đi xuống.]
Trận thứ nhất người đầu tiên bước ra là Dương Túc, hắn thành thục khống chế vũ đài, mỗi một lần đều có thể hâm nóng bầu không khí phía dưới, Giản Đồng Hạnh ngồi trên ghế đạo sư không bao lâu, cũng trực tiếp đứng lên nhảy theo Dương Túc trên đài.
Tằng Vân ngồi bên cạnh cười tươi nhìn Giản Đồng Hạnh, sau đó lại quay ra quan sát biểu hiện của Dương Túc.
Trước mặt ba người đều có một bảng đánh giá, phía trên viết tên các thí sinh, có thể chấm điểm, cũng thuận tiện cho các đạo sư thương lượng.
Chung Trì Tân tựa lưng vào ghế đạo sư, một tay chống cằm như có điều suy nghĩ, nhìn các thí sinh trên bên vũ đài, đầu ngón tay trái cầm chiếc bút màu đen trung tính xoay tròn, màn hình đôi khi sẽ lơ đãng lướt qua bàn tay hắn.
[Rõ ràng đến để xem thí sinh ca hát nhảy múa, tôi bây giờ lại chỉ muốn nhìn ngắm bàn tay Chung Trì Tân.]
[Ha ha ha, tôi cũng thích tay ca ca, ngón tay thật dài, hơn nữa, đầu ngón tay còn phấn hồng.]
[Thích Hà Ninh, cậu ấy ca hát trên vũ đài thật sự xuất sắc, tôi đã nghe lại bài đơn ca của cậu ấy vô số lần.]
[Ây, cổ tay của ca ca có thứ gì đó phải không?]
[Tôi cũng nhìn thấy, hình như là một hình vẽ thấp thoáng.]
Chung Trì Tân hôm nay mặc một chiếc áo có cổ tay tương đối rộng rãi, mỗi lần hắn chuyển ngón tay xoay bút, tay áo sẽ lộ ra một chút xíu khe hở.
[Còn có thể là thứ gì nữa, là hình xăm. Trên tay Giang tỷ xăm hình cá voi, trên tay ca ca khẳng định cũng sẽ xăm hình gì đó đại diện cho Giang tỷ.]
[Đại ca quay phim anh có dám nhắm thẳng tới để cho chúng tôi nhìn kỹ một chút hay không?]
Ngay tại lúc màn hình trực tiếp thật sự nhắm vào Chung Trì Tân, mắt thấy càng ngày càng gần, chuẩn bị quay tới cổ tay của hắn.
Chung Trì Tân đột nhiên ngừng xoay bút, đưa tay kéo lại ống tay áo, tay phải cầm lấy bút chấm điểm trên bảng đánh giá.
Một đám con gái đang muốn làm thám tử trên đài trực tuyến lập tức rên rỉ.
Ba người đều chọn ra ba thí sinh đứng đầu, mỗi một người đều có đặc điểm thu hút riêng, số lượng fan cũng không hề thấp.
Tuy rằng cơ sở ban đầu của Phương Hoằng không được tốt lắm, nhưng trải qua mấy tuần huấn luyện cũng đã tiến bộ nhanh chóng, có lẽ so sánh còn kém Lam Hà Ninh một chút về kỹ thuật ca hát thành thạo, kém Dương Túc một chút về kinh nghiệm vũ đài phong phú, nhưng hắn đứng trên đó đã có điểm độc đáo thuộc về chính mình.
"Ba người các cậu đều rất ưu tú, Dương Túc cậu thật không dễ dàng, vừa hát vừa nhảy, phải duy trì năng lượng đồng thời vận động còn có thể hát ra chuẩn xác như vậy." Tằng Văn bội phục giơ ra ngón cái.