7 giờ tối.
Thân ảnh to lớn ngồi trước màn hình máy tính đang sáng đèn desktop. Đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình một cách vô định, sau đó lại thở dài ra một hơi. Đưa tay lên vuốt vuốt mặt điều chỉnh lại tâm trạng trên khuôn mặt, ngồi thẳng người dậy hơi tựa vào lưng ghế. Tay cầm lấy con trỏ, bắt đầu ấn bật livestream.
"Chào mọi người."
Kênh chat bắt đầu nhảy comment, lượt xem tăng từ một vài đến hàng trăm, hàng nghìn người. Nhìn số lượng người xem stream, trong lòng cậu bỗng dưng có chút cảm giác kì lạ. Giống như là loại cảm giác "à, thì ra vẫn còn nhiều người đợi mình vậy sao?".
Lượt comment vẫn tiếp tục nhảy không ngừng, tốc độ cũng tăng lên chóng mặt. Rất nhiều lời chào, lời khen cũng như lời động viên được gửi đến. Đọc từng dòng comment ấy, tự dưng trong lòng cậu lại có chút cảm giác như sóng gợn qua, xô vào nhịp tim đang đập đều đều từng hồi một.
Xúc cảm ấy là sao nhỉ? Không hẳn là hân hoan, cũng chẳng giống buồn bã là mấy. Có một chút gì đó nuối tiếc chăng? Cậu cũng không rõ được..
Ting!
"Minhyeongie a, cậu đã làm tốt lắm rồi đó! Đừng vì chuyện đó mà nhụt chí nhé!" Tiếng donate vang lên như kéo về tâm trí cậu một điều gì đó.
À..cậu biết rồi..
Là cảm giác đó..trận đấu đó..
Có lẽ..là nó..
"Vâng, mình cảm ơn."
Minhyeong như thường lệ đáp lại, gương mặt vẫn không nở một nụ cười nào, khác hẳn so với thường ngày. Điều đó cũng dễ hiểu nhưng đối với người hâm mộ thì điều dễ hiểu đó lại rất đáng lo ngại. Sau đó là hàng loạt các comment cũng như donate kèm lời nhắn động viên, hỏi thăm cậu tuyển thủ trẻ.
Minhyeong vẫn đáp lại như thường lệ, di chuyển trỏ vào logo có hình chữ L nền xanh quen thuộc. Cứ như thao tác được lập trình sẵn, giao diện màn hình chính hiện lên rồi sau đó là từng con số nhảy lên ở góc trên cùng bên phải màn hình. Rồi màn hình lại tối đen. Trận đấu bắt đầu.
Suốt cả quá trình live hầu như Minhyeong khá kiệm lời, trầm lắng hơn rất nhiều so với thường ngày. Tất nhiên biểu hiện đó cũng khiến cho những người đang theo dõi qua màn hình cũng không khỏi lo lắng cho cậu chàng.
Sau khi vài trận game kết thúc, có thắng, có thua. Màn hình lại chuyển về desktop và cuối cùng Minhyeong cậu cũng cất lên vài lời.
"Mình chợt nhớ đến có người từng nói rằng để thích một người thì cũng cần phải có lí do nhỉ? " Cậu ngừng một chút, hít một hơi rồi lại tiếp tục. Kênh chat cũng bắt đầu nhảy lên loạn xạ. "Mình từng nhận được thư từ các bạn, có nói rằng thích mình vì sự tự tin của mình nhưng ngoài ra cũng có những lí do khác. Ít ra cũng không phải mọi người chỉ thích mình vì sự tự tin. Cũng có vì mình tốt, mình biết chăm sóc cho bản thân cũng có thể vì mình ở T1."
Cậu vừa dứt lời lại là một khoảng lặng buồn bã đến lạ. Dù cho có cố gượng một nụ cười nhẹ chẳng biết là để trấn an bản thân hay là đang trao một nụ cười nhạt cho hiện thực. Kênh chat vẫn liên tục nhảy, các lời động viên, khen ngợi, an ủi nhằm khích lệ tinh thần cậu tuyển thủ trẻ nhưng có lẽ cũng chẳng khả quan mấy.
"Nhưng nếu như một ngày nào đó, mình không còn chúng nữa thì sao? Mình không còn chơi giỏi, không còn tự tin, không còn chăm sóc tốt cho bản thân mình, không còn ở T1 nữa..thì mọi người vẫn sẽ thích mình hay sẽ rời đi.."
Từng lời từng chữ cất lên từ đôi môi hay cười và nói những lời tự tin, điều vốn là đặc trưng của Minhyeong. Bầu không khí trở nên trầm buồn đến mức tưởng như chẳng thể thở nổi, một khoảng lặng hiện lên và trong phút chốc tâm tư của cậu lại rơi vào hỗn loạn.
Những dòng suy nghĩ cứ chen chúc nhau kéo đến vây lấy đại não. Những hình ảnh khi ấy lại hiện về, con số kết quả vẫn rõ mồn một như chỉ mới ngày hôm qua. Những xúc cảm vào thời khắc đó vẫn rõ nét trong lồng ngực cậu, nó thổn thức, nó hụt hẫng, cũng không thể phủ nhận rằng nó thật đau lòng. Bỗng chốc Minhyeong lại bị mớ kí ức ấy cuốn đi vào trong, đua nhau giày vò lấy tâm hồn vốn nhạy cảm của cậu chàng. Một cảm giác tồi tệ đến chẳng thể tả nổi.
Ting..ting.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên như một liều thuốc giải, cứu rỗi cậu ta khỏi vực thẳm cảm xúc đang cố gắng nuốt chửng mình. Đôi mắt sắc xảo liếc nhìn sang chiếc điện thoại đang sáng thông báo nằm bên cạnh. Vài ba tin nhắn hiện lên trên màn hình.
[ Này Minhyeongie, lát nữa stream xong đi ăn đêm nhé? ]
[ Tớ có thể stream xong sẽ khá trễ nên chịu khó đợi tớ một chút nha. ]
[ Tớ muốn đi về cùng cậu. ]
Là tin nhắn từ người mà Minhyeong luôn yêu thương bằng cả tâm can của mình - Ryu Minseok. Nhìn những dòng tin nhắn ấy một hồi lâu rồi cũng cầm lên nhắn lại vài lời.
[ Được, xong tớ sẽ nhắn. ]
[ Cứ stream đi nhé, tớ sẽ đợi Mingxi. ]
[ Đừng stream trễ quá đấy. ]
Typing...
[ Tớ biết rồi, gặp Minhyeongie sau. ]
[ Stream vui vẻ đấy nhé! ]
[ Yêu Minhyeongie~ ]
Typing...
[ Gặp Mingxi sau. ]
[ Tớ cũng yêu Mingxi. ]
Mingxi đã thả cảm xúc trái tim vào tin nhắn của bạn.
Minhyeong cứ nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của hỗ trợ nhỏ gửi đến. Hai chữ "yêu Minhyeongie" vẫn như thường ngày hiện lên sau khi tạm biệt nhau. Nhưng hôm nay lại mang đến một cảm giác khác lạ đến nhường nào. Một sự thổn thức mà trái tim cậu từ lâu chưa bao giờ cảm nhận được. Một loại cảm giác chẳng biết bao nhiêu câu từ hoa mỹ có thể diễn tả làm sao cho trọn vẹn.
Sau tin nhắn cuối ấy thì cả cậu và người phòng bên vẫn không nhắn cho nhau thêm một câu nào nữa. Buổi stream của Minhyeong vẫn tiếp tục diễn ra cùng những trận game quen thuộc. Nhưng thái độ trên gương mặt của cậu thì lại có chút thay đổi nhỏ. Vẻ đăm chiêu cũng giảm bớt đi phần nào, thay vào đó là chút vẻ phấn chấn hơn, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn được đôi chút.