Sau bữa cơm sóng gió ấy, nhận ra Hiểu Hiểu có tâm trạng không ổn, tôi rất muốn nói chuyện động viên cô ấy, nhưng hiện giờ ở Trương gia có nhiều người nhìn chằm chằm vào từng hành động của chúng tôi. Hơn nữa dù sao tôi cũng là nam - Hiểu Hiểu là nữ, vào phòng riêng thì không hay lắm, nên tôi chỉ nhắn cho cô ấy một tin: "Cậu ổn không? Nói chuyện chút với tớ đi."
Nick đối phương vẫn online nhưng tôi đợi mười phút vẫn không có hồi âm, không khỏi thở dài một tiếng.
"Không sao đâu, cứ để Hiểu Hiểu yên tĩnh một lát. Những lúc thế này... có khi ở một mình lại tốt hơn." Anh Lăng Hách vừa tắm xong bước ra, thấy tôi đang thẫn thờ liền lên tiếng trấn an.
Mùi dầu gội rất nam tính đặc trưng của anh vương vấn lại nơi đầu mũi tôi, tôi theo phản xạ tự nhiên ngước lên nhìn Trương Lăng Hách, bấy giờ mới phát hiện ra...
"Anh... anh... anh, sao lại..." Tôi nghẹn lời luôn, thiếu điều chỉ muốn kiếm một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ. Không nhìn thì thôi, nhưng đã nhìn thì thật sự là khiến tôi ngại không để đâu cho hết. Lăng Hách vừa tắm xong, anh vẫn chưa thay sang đồ ở nhà, chỉ khoác độc một chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh. Mái tóc ướt sũng nước cũng không thèm lau nữa, từng giọt nước từ tóc lăn dài xuống hai bên tai và cần cổ trắng sứ, dần dần biến mất trong lớp áo choàng tắm. Vừa mới tắm xong, hơi nóng trên người anh vẫn không ngừng toả ra, khiến tôi càng thêm ngượng ngùng hơn!
Tôi cảm thấy đầu mình "ong" lên một tiếng, máu dồn hết lên não, mặt thì chắc chắn là đang chuẩn bị đỏ lên không khác gì quả cà chua rồi! Thú thật, năm ngoái chúng tôi ở chung suốt một tháng, Trương Lăng Hách rất lịch sự, anh không bao giờ xuất hiện trong bộ dạng "thiếu vải" này trước mặt tôi mà thậm chí còn kín cổng cao tường tới mức tôi nghi ngờ liệu anh có phải là kiểu người cực kì bảo thủ, giữ thân như ngọc không nữa.
Hình như... dạo này mối quan hệ của chúng tôi tiến triển hơi nhanh nhỉ?
"À, anh quên mang đồ!" Chồng tôi tỉnh bơ đáp lời, cầm khăn lau qua mái tóc hơi dài vẫn đang ướt sũng nước. Khoé miệng anh nhếch lên thành một nụ cười có phần... ranh mãnh. "Anh không tiện lắm, em qua tủ bên kia lấy giúp anh một bộ đi."
Gi mà không tiện, có mà anh đang kiếm cớ trêu chọc tôi thì có!
Tủ đồ của anh Lăng Hách ở đây rất lớn, nhưng sau khi kết hôn phần lớn quần áo đã được anh chuyển qua nhà của chúng tôi ở khu Long Hoa Tây nên còn lại chỉ toàn là những bộ đồ bình thường. Vừa nãy trong lúc chúng tôi ăn tối, người giúp việc Trương gia đã mang hết quần áo và đồ đạc của chúng tôi lên phòng, còn xếp hộ vào tủ nữa, thành ra cái tủ này lại một lần nữa được lấp đầy.
"Ba ngăn bên phải là của em, ba ngăn bên trái của anh."
Theo lời chỉ dẫn của anh, tôi mở ba ngăn phía bên trái tủ, vừa mở ra đã thấy cách sắp xếp của giúp việc nhà họ Trương rất tinh tế: ngăn lớn bên ngoài là áo vest thường mặc đi làm, ngăn giữa là những bộ đồ thoải mái hơn, có thể mặc để đi chơi, ngăn trong cùng là đồ ở nhà được gấp gọn gàng.
"Anh dặn họ bên của em cũng sắp xếp như thế." Trương Lăng Hách đã đi theo sát tôi từ bao giờ, anh khẽ cúi người nói bên tai tôi. Sự tiếp xúc gần gũi, giọng anh trầm ấm phả lên vành tai, hơi nóng từ người anh sau khi tắm làm tôi không kiềm chế được mà rùng mình một cái, tôi... không nghĩ tới chúng tôi sẽ thân mật như thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân][Hách Văn] Đuổi theo sao trời
RomanceThanh thủy văn | Cưới trước yêu sau | Tổng tài công x Sinh viên thụ. Không chuyển ver, không mang đi bất kỳ nơi nào khác. "Yêu đơn phương một người giống như việc đuổi theo sao trời vậy, sao trời lấp lánh đến vậy, đẹp đến vậy, nhưng mãi mãi sẽ...