"Jang tiểu thư, cô ở đây chời một lát, hội nghị do Song tổng chủ trì vẫn chưa kết thúc." Trợ lý Lee đẩy cửa phòng làm việc của Song Hye Kyo ra, ý bảo Jang-gwi Bi có thể đi vào bên trong chờ.
Jang-gwi Bi kéo chiếc kính râm che hơn nửa khuôn mặt xuống, cười nhạt khẽ liếc nhìn nàng một cái:
"Nếu sớm như vậy, thì đã tốt rồi"
Trợ lý Lee cúi người mỉm cười, tầm mắt nhìn từ dưới lên trên, từ đôi giày cao gót 10 cm đến đôi tất chân đen dài đến đầu gối của Jang-gwi Bi, rồi lại đến tiểu váy ngắn cùng với áo da bó sát, rồi lại nhảy qua chiếc chocker màu đen có chuông quanh cổ. Cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp nhưng kiêu căng của cô:
"Xin lỗi Jang tiểu thư, thư ký của chúng tôi chưa từng gặp qua cô."
Với trang phục như vậy cùng lời nói và hành động như vậy, trợ lý Lee trong lòng thầm nói, thư ký có thể đưa cô trực tiếp vào văn phòng của Song tổng mới là chuyện lạ đấy..........bất cứ ai cũng không thể nghĩ rằng cô cùng phu nhân lại là chị em cùng cha khác mẹ.
"Hừ!" Jang-gwi Bi kiêu căng ngạo mạn mà tự bước vào văn phòng của Song Hye Kyo.
Trợ lý Lee đóng cửa đi ra ngoài, đi qua bàn thư ký, an ủi vài câu với cô thư ký nhỏ bị Jang-gwi Bi làm khó dễ đến phát khóc.Trong văn phòng, Jang-gwi Bi tháo kính râm ra, nghiêm túc nhìn xung quanh. Thoạt nhìn địa bàn của Song Hye Kyo, cảm giác ánh mắt đầu tiên chính là trống trải. Không gian quá lớn, bởi vì quá lớn nên có chút quạnh quẽ. Jang-gwi Bi cầm lên khối Rubik 16 bậc đang nằm trên bàn làm việc, chơi với nó trong lòng bàn tay, dưới chân cũng không nhàn rỗi, di chuyển đến cửa sổ.
Tầng cao nhất của công ty có tầm nhìn rất rộng, hầu hết thành phố G đều thu hết vào tầm mắt.
"Thật là xa hoa!" Jang-gwi Bi ném khối Rubik sang một bên, quay lại bàn làm việc, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Ghế da mềm mại rất co giãn, Jang-gwi Bi ngồi trên ghế dựa, xoay đi xoay lại hai vòng. Hương thơm trên người của Song Hye Kyo thoang thoảng thoảng qua trong khu vực này, Jang-gwi Bi tuỳ tay lấy ra một bản tài liệu từ chồng hồ sơ trên bàn, làm bộ làm tịch lật xem.
Shin Sejeong quen cửa quen nẻo đẩy cửa văn phòng làm việc của Song Hye Kyo ra, nhìn thấy nửa đầu lộ ra sau ghế trong văn phòng, nàng mỉm cười bước tới, đặt cà phê trên khay xuống, rồi đặt vài bản thảo thiết kế trên tay xuống trước bàn, giọng nói ngọt ngào:
"Tỷ tỷ, cà phê mới pha, còn có mấy bản thiết kế này, nhờ chị giúp em xem qua, xem còn có vấn đề gì không".
"Rắc rắc!" Người sau ghế dùng sức đóng tập tài liệu lại, gót chân chạm đất, thân thể xoay ghế một vòng 180 độ, đối mặt với Shin Sejeong.Shin Sejeong: "......"
Vẻ mặt Shin Sejeong đột nhiên biến sắc:
"Song tổng chúng tôi không cho phép người khác động vào đồ của chị ấy, bất kể cô là ai, xin hãy lập tức, lập tức! Rời khỏi ngay chiếc ghế này!"
Giọng nói của nàng trở nên sắc bén, khác hẳn với vẻ ngọt ngào lúc nãy, Jang-gwi Bi bị nàng làm ồn ào cũng dửng dưng dỏng tai lên. Cô nhìn lướt qua thẻ công tác trên ngực Shin Sejeong:
"Bộ..phận..thiết..kế..Shin...Se...Jeong"
Cô không chút để ý mà đọc những chữ này, chỉ vào bản thảo thiết kế trên bàn, nói:"Như thế nào? Giám đốc bộ phận thiết kế của cô đã từ chức rồi sao, sao lại phải trực tiếp đem cái loại đồ vật này đến tìm tổng tài tập đoàn? "
Cái...cái gì? Loại đồ vật này?......
Shin Sejeong hít sâu một hơi, giả vờ không hiểu sự chế giễu trong lời nói của đối phương, với một khuôn mặt lạnh như sương băng nói:
"Tôi không biết cô là ai, và tại sao thư ký lại cho cô đi vào văn phòng của Song tổng, nhưng ít nhất làm khách phải nên tôn trọng chủ nhân nơi này! Xin hãy rời khỏi ghế của Songtổng! "
"Cô thấy tôi không tôn trọng Song Hye Kyo ở chỗ nào? Ngồi vào ghế của cô ấy thì làm sao? Tôi còn ngồi ở nơi khác nữa kìa, như thế nào, tại sao cần phải báo cáo với cô?" Jang-gwi Bi buông tay.
Cô không chỉ trực tiếp gọi tên của Song Hye Kyo, mà trong lời nói còn rất khiêu khích, Shin Sejeong bị cô làm tức giận đến quá sức, nhưng vẫn còn ngại không biết thân phận của đối phương là gì, nên chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn tức giận, chuẩn bị đi đến bàn thư ký hỏi rõ ràng.
Nàng vừa mới xoay người, Jang-gwi Bi liền cầm lên tách cà phê nóng, đồng thời tay kia cầm bản thảo thiết kế trên bàn lên, lắc lư, làm bộ muốn xem.
Giấy sột soạt tương chạm vào nhau, Shin Sejeong nghe thấy có gì đó không ổn, khi quay đầu nhìn lại, trên đầu đã muốn bốc khói. Chỉ thấy ly cà phê do chính mình pha đã bị đối phương uống, bản thảo mà nàng đã làm ra sau mấy đêm cũng rơi vào ở trên tay người khác!
"Cô dựa vào cái gì mà xem bản thảo của tôi!" Shin Sejeong hung hăng xông tới, vươn tay lên đoạt lại bản thảo thiết kế.
Jang-gwi Bi cũng không ngại, nàng đột nhiên làm một cú hồi mã thương, Jang-gwi Bi không hề phòng bị phía dưới, bị vai của Shin Sejeong lao đến chạm vào miệng ly cà phê đổ nghiêng, hơn phân nửa cà phê trong đó đổ lên bảo thảo thiết kế.
Shin Sejeong: "......"
Jang-gwi Bi: "......"
Chất lỏng màu nâu theo giấy viết bản thảo rơi xuống tấm thảm mờ mịt, Shin Sejeong cả người đều đang run rẩy, nước mắt liền trào ra.
Jang-gwi Bi từ trên ghế đứng lên, cũng liền hoảng hốt luống cuống trong hai giây, rồi lãnh đạm nói:
"Vốn dĩ, cô vẽ cũng không tốt lắm."
Từ nhỏ Shin Sejeong luôn được người nhà xem như là cục vàng cục bạc mà che chở, trước nay đều là người khác nhân nhượng nàng, nên đâu chịu nổi uỷ khuất như vậy, lập tức nắm chặt tay lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Jang-gwi Bi, thật sự không thể nhịn được nữa, một phen giật lấy chiếc chuông trên vòng chocker của đối phương, dùng sức kéo mạnh!
"Cô chính là cố ý làm như vậy!!!" Nàng khóc lóc chỉ trích Jang-gwi Bi.
Jang-gwi Bi quả thật nghĩ rằng cổ của mình đã bị xé rách, cô phản công siết chặt cổ tay Shin Sejeong, dựng lông mày:
BẠN ĐANG ĐỌC
HANSONG | Cover - Em ấy thuộc về tôi.
RandomTên truyện : Em Ấy Thuộc Về Tôi Tác giả: Đát Anh ----- Văn án Kết hôn ba năm, vốn dĩ ta không thích nàng. Nhưng nàng lại dễ thương như vậy, tuy bên ngoài lạnh lùng khó tiếp cận,nhưng thật chất bên trong nội tâm tinh tế, đối đãi chân thành với người...