Được ngắm nhìn người mà ta hằng ngưỡng mộ bấy lâu hoá ra cũng được gọi là một loại rung động. Cái cảm xúc không ai đặt tên ấy cứ vậy xuất hiện, len lỏi trong Seo Myungho đã hơn một năm qua. Cậu không thể không thừa nhận rằng, mình luôn muốn thấy Kwon Soonyoung 3-1 ở trong tầm mắt, mỗi ngày nhiều hơn một chút.Đầu tháng ba tiết trời vẫn còn ở lại với cái không khí lạnh, làm thời gian sau khi kết thúc kì nghỉ đông vừa ảm đạm vừa tẻ nhạt. Năm học cuối cùng của thời trung học đến với Myungho như vậy, cá rằng năm nay cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt hơn so với năm trước, dù gì thì cậu biết rõ bản thân vốn không phải là một người quá nổi bật. Để nói về một học sinh bình thường, có một hội bạn bình thường, ngày ngày tới lớp rồi ra về một cách bình thường, có lẽ là đang miêu tả Seo Myungho.
Vậy mà người bạn Myungho không ngừng nhắc tới thì lại khác.
Kwon Soonyoung tài giỏi và đặc biệt. Có ai mà không biết tới cậu bạn này cơ chứ, Soonyoung cực kì nổi tiếng, và đương nhiên mọi chuyện đều có lí do của nó.
Myungho nhớ mãi cái khoảnh khắc hai đồng tử của mình giãn nở, sáng rực lên khi bắt gặp Soonyoung. Cậu bạn ấy đẹp trai và nhỏ nhắn, thấp hơn Myungho một cái đầu, lại mang cho người khác cảm giác rất muốn bao bọc, che chở. Nhiều người nói rằng thực ra Soonyoung lớn hơn một tuổi so với tuổi tác hiện tại, chẳng biết có phải là do vào học muộn hơn một năm so với bạn bè đồng trang lứa hay không. Nhưng điều này cũng hiển nhiên khiến cho Soonyoung trở thành một "anh lớn", một tiền bối đáng tin cậy trong mắt tất cả mọi người.
Nếu chỉ có vậy, chắc hẳn Soonyoung cũng đã đủ nổi bật. Thoạt đầu Myungho nghĩ rằng, người này vốn dĩ sinh ra đã có được khuôn mặt tuyệt vời, chỉ cần có được dáng vẻ ấy thôi cũng đã khiến người người để tâm tới. Nhưng điều khiến Soonyoung trở thành người mà ai ai cũng phải công nhận chính là ở thành tích học tập đáng nể, xếp hạng luôn ở những con số chẳng ai dám nghĩ đến, năm học nào cũng nằm trong top đầu của trường. Đã vậy, lại còn giỏi thể thao, vẽ cũng rất đẹp.
Myungho cũng thích vẽ, Soonyoung hẳn chính là thần tượng của cậu.
Lần đầu tiên nhìn ngắm những tác phẩm của Soonyoung được treo tại phòng trưng bày, cậu không biết dùng lời lẽ nào để có thể cảm thán hết, trước mắt cậu là từng nét vẽ chỉn chu đến lạ. Mỗi bức tranh người bạn này vẽ đều toát lên phong thái vô cùng tự do, có gì đó táo bạo nhưng lại không hề bừa phứa. Không chỉ mạnh phối cảnh, Soonyoung tả người cũng rất chi tiết, nét hoạ khuôn mặt rất thần thái, rất có hồn.
Người ta nói ông trời công bằng lắm, chẳng cho không ai cái gì. Nếu ta mất đi cái này ắt hẳn sẽ còn cái khác, không một ai có thể được làm người hoàn hảo. Nhiều lúc Myungho cũng thật sự muốn trách cứ ông trời, ông đã bỏ quên lời nói của mình, cứ vậy mà đưa cho Soonyoung tất cả.
Ban đầu, đúng là cậu có chút ghen tị và không cam tâm. Làm sao có thể tự cho rằng mình cũng có khiếu nghệ thuật sau khi xem những gì Soonyoung vẽ được cơ chứ? Cậu bỗng thấy mình kém xa cậu ấy. Có lẽ rằng những nét vẽ kia một phần là do khả năng mà tạo hoá đã ban phát cho người bạn này, một phần cũng là do sự rèn luyện không ngừng nghỉ của chính anh. Soonyoung có tố chất nghệ thuật tuyệt vời, anh trông thật hoàn hảo khi được cầm cọ lên tô vẽ, điều đó khiến cậu hiểu ra tại sao bất cứ tác phẩm nào của người bạn ấy đều được đặt tại trung tâm triển lãm. Chẳng biết từ bao giờ mà nỗi sợ hay niềm ganh tị cỏn con ấy đối với Myungho đã biến thành sự ngưỡng mộ.
Cậu ghi nhớ mãi cho tới tận bây giờ, trên góc phải dưới cùng của bức tranh ghi một dòng chữ không to không bé, viết nắn nót tên của Kwon Soonyoung, lớp 2-1.
"Ê, Soonyoung của mày đang chơi bóng rổ dưới sân kìa, ngầu bá cháy. Lâu lắm rồi tao mới thấy nó chơi bóng rổ lại đó."
Đáng ra Myungho có thể yên tĩnh ở cửa sổ tầng 3 lớp học và tận hưởng mọi thứ phía dưới, vậy mà cái giọng nói choe choé quen thuộc không ai khác Lee Seokmin lại vừa xuất hiện, từ xa thôi Myungho đã nghe thấy giọng nó ồn ào truyền tới hai bên tai. Không gian riêng tư để theo dõi trận bóng rổ đã bị phá hỏng, cậu quay lại nhìn, đáp trả nó bằng một cái nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu:
"Trật tự đi. Mày nói linh tinh lỡ người ta hiểu nhầm tao."
"Thế tao nói không đúng chỗ nào? Đầu mày cả ngày chỉ nghĩ tới Soonyoung, Soonyoung rồi lại Soonyoung."
Seokmin nói cũng có phần sự thật, Myungho không phải lúc nào cũng nghĩ tới người kia, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi đều sẽ tò mò tới mấy chuyện như cậu ấy đang làm gì, có tiếp tục hoàn thành bức tranh nào không hay có trở lại sân bóng rổ không. Đã qua một kì nghỉ đông dài đến vậy, mấy tháng qua đây là lần đầu tiên họ thấy Soonyoung tay đập trái bóng chân chạy trên sân, quả đúng là kì diệu.
"Kwon Thiên Tài có khác, úp rổ khác hẳn." Lại thêm Kim Mingyu không biết từ đâu xuất hiện ngay sau cú úp rổ hoàn hảo của Soonyoung dưới sân, cùng với đó là tiếng vỗ tay vang khắp từ tầng một tới tầng hai.
Myungho nghĩ bụng chắc hẳn cũng có nhiều người xem lắm, mặc dù đây không phải là một trận giao đấu hẳn hoi gì mà chỉ là một trận bóng vui vẻ, nhưng sức nóng của nhân vật trên sân thì chẳng mấy ai cưỡng lại được. Đến cả hai thằng bạn trời đánh như Seokmin và Mingyu cũng phải dán mắt vào cảm thán mấy pha phá bóng tài tình của Soonyoung.
"Thế này bảo sao Myungho nhà ta không hâm mộ được cơ chứ?" Mingyu chưa bao giờ hết lấy câu chuyện này ra làm thứ để chọc điên cậu.
Chỉ sau một lần lầm lỡ kể cho hai thằng bạn nghe về cảm xúc ngưỡng mộ của mình với Soonyoung, giờ đây Myungho thề rằng sẽ không bao giờ nói với Mingyu và Seokmin thêm bất kì điều gì nữa. Hẳn là hai đứa chúng nó thấy cậu dễ bị trêu tức lắm.
"Chúng mày thôi đi, đến tai người ta thì chết."
"Mày lo xa cái gì, người nổi tiếng như Soonyoung làm sao biết bọn mình được?" Không ngờ đến cả Seokmin cũng ra mặt cho Mingyu trong chuyện này.
Mingyu như con cún lớn thấy người bênh vực mình liền ra sức vẫy đuôi, hắn ta được đà gật gật, quay sang chỗ Seokmin hếch vai đồng tình:
"Phải đấy, chắc chắn không biết nhau nên bọn tao trêu thế mới không lo gì chứ."
Myungho chỉ nở một nụ cười ngờ ngệch, không nghĩ được đến tình thế trước mắt. Ra là chúng nó đang một công đôi việc chọc đúng tim đen của cậu.
"Như này cũng tốt mà, biết nhau rồi cũng đâu có để làm gì." Tuy bị nói trúng nhưng cậu cũng đành thở phào, tỏ ra không có gì mà đáp lại.
Chuông báo hiệu chuyển tiết cũng là lúc mà Myungho phải tạm thời rời xa ô cửa này, luyến tiếc nhìn ngắm bóng lưng của Soonyoung bé lại, khuất dần trong tầm mắt. Có lẽ Seokmin và Mingyu nói đúng, hai người sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quen biết, vậy ra làm một người hâm mộ thầm lặng cũng có vô vàn điều phiền lòng.
Cậu chẳng biết làm cách nào để tiến tới gần Soonyoung hơn, chỉ đơn giản là ở cạnh, dành lời khen cho những tác phẩm của anh mà lại chẳng có cách nào thực hiện được. Suy nghĩ rốt cuộc vẫn chỉ nên giữ trong đầu, Soonyoung được biết bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ hướng tới, chẳng lẽ sẽ quan tâm tới lời khen của một người mà mình còn không biết là ai hay sao? "Cậu vẽ thật đẹp" hay "cậu thật giỏi", những câu nói tầm thường này cậu biết đối phương cũng đã được nghe đến chán. Cứ mỗi lần như vậy, Myungho lại một lần từ bỏ đi ý định tới gần Soonyoung.
Tôi không những chỉ thích thầm, mà còn là thích thầm một vì sao.