Chương 73

1 0 0
                                    

Đêm đông, trời đặc biệt lạnh. Diệp Sở bận rộn nãy giờ, bây giờ dừng lại, mới cảm thấy trời lạnh đến mức nào.

Xe của Lục Hoài dừng ở đó, nàng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Độ ấm trong xe cao hơn bên ngoài, Diệp Sở ngồi một lúc, cơ thể mới ấm hơn.

Xe chở Tưởng Bá Tuấn đã đi rồi, đi đến phòng tuần bộ. Ngoài miếu còn đỗ mấy chiếc xe, bên trong đều là thuộc hạ của Lục Hoài.

Diệp Sở lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn, hiện giờ đã là 11 giờ đêm. Người Diệp Công Quán hẳn đã rất lo lắng, nếu không tìm được lý do thì không thể trở về được.

Lúc này, Lục Hoài ngồi vào xe, phát hiện Diệp Sở đang nhìn đồng hồ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt của nàng, động tác hơi khựng lại.

Diệp Sở đoán hắn nhất định cảm thấy chiếc đồng hồ quả quýt này quen mắt, nàng vội nói: "Chiếc đồng hồ quả quýt này là đường ca tặng cho ta."

Lục Hoài không nói gì, quét mắt qua mặt nàng, đối diện với ánh mắt của nàng.

Diệp Sở lại nói: "Chiếc đồng hồ này rất bình thường, tuy giống với chiếc của Tam thiếu, nhưng kém hơn nhiều."

Lục Hoài cười như không cười: "Ngươi còn nhớ rõ?"

Diệp Sở nghẹn họng.

Nàng không muốn Lục Hoài cảm thấy nàng cố ý mua đồng hồ quả quýt giống hắn, mới giải thích như vậy.

Không ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại để Lục Hoài biết, nàng vẫn nhớ vật lưu niệm của hắn.

Đương nhiên, Diệp Sở không thể biện giải rằng, nàng chẳng những nhớ rõ chiếc đồng hồ kia, mà còn có ấn tượng khắc sâu.

Diệp Sở nói: "Trí nhớ của ta không tệ, học thuộc lòng bài học rất nhanh."

"Đã nhìn ra." Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, "Trí nhớ của ngươi khá tốt."

Lục Hoài khởi động ô tô, hai người cùng nhìn về phía trước. Ô tô bắt đầu chạy đến Diệp Công Quán, đêm nay thật yên tĩnh.

Diệp Sở hỏi: "Tam thiếu đến đây lúc nào?"

Những việc Diệp Sở vừa làm có chút kiêu ngạo, nhưng đó là trong tình huống nàng không biết Lục Hoài ở đây. Không hiểu sao, ở trước mặt hắn, nàng luôn có chút câu nệ.

Cho nên, nàng mới muốn biết Lục Hoài đến khi nào, như vậy có thể đoán xem, hắn nhìn thấy bao nhiêu.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, không trả lời, hắn quay lại nhìn đường.

Diệp Sở không có cách gì, chỉ có thể hỏi lại: "Những việc ta vừa làm, ngài đều nhìn thấy?"

Lục Hoài đương nhiên sẽ không phủ nhận: "Ân, đều nhìn thấy."

Lá gan của Diệp Sở rõ ràng rất lớn, đối với những kẻ bắt cóc không chút lưu tình, lại không muốn để hắn biết. Bộ dáng này thật là...... đáng yêu.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ.

Tai Diệp Sở nóng lên, bị nàng đoán trúng, hắn quả nhiên nhìn thấy tất cả. Chính nàng cũng không nghĩ đến, kỳ thật hiện tại Lục Hoài và nàng chỉ gần coi như là bạn bè, vì sao nàng sẽ để ý cái này.

Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân QuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ