Chúng tôi không có quá nhiều thời gian để hẹn hò.
Công việc của tôi vẫn chất đống, tôi xử lý đống công việc đó với tâm trạng thỏa mãn hài lòng, nhưng bệnh rối loạn thần kinh mà JungKook nói làm tôi có khá nhiều ngày thấy mình không hoàn toàn khỏe mạnh.
JungKook thì không cần phải hỏi, anh bận bịu suốt ngày, không phải là ở bệnh viện thì là ở hội thảo y khoa. Không bù cho SeokJin và anh Yoongi thỉnh thoảng lại cùng nhau bỏ đi đâu đó, tôi và JungKook thường chỉ hẹn hò nhau ở rạp chiếu phim, ở Hotaru, và ở bệnh viện.
JungKook cơ bản không biết tôi làm việc gì, văn phòng của tôi ở đâu, ngày hôm nay nhà tôi xây đã lên bao nhiêu mét. Tôi cũng cho là anh không nên biết, nhìn vào danh sách bệnh nhân và những thứ tên thuốc dài ngoằng không đánh vần nổi, tôi thấy JungKook nhớ được số đó đã là thiên tài.
Tôi rất nhanh đã nhận ra, hẹn hò với Jeon JungKook tốn rất nhiều tiền.
"Hẹn hò" ở Hotaru thì không tốn tiền. Đôi khi tôi thấy anh Jisung giống như thiên thần, anh chứa chấp tất cả chúng tôi, cho chúng tôi ăn từ bữa này qua bữa khác mà không hề có ý kiến. Chúng tôi góp tiền ăn bằng cách phục vụ Yiyi. Con bé còn nhỏ như vậy nuôi nấng không tốn tiền nhiều lắm, chúng tôi mỗi người dạy Yiyi một thứ linh tinh, và mỗi tháng đều đặn đóng tiền vào quỹ YiYi để tài trợ cho đám nhỏ ở viện mồ côi mà anh Yoongi nhận đỡ đầu.
Hẹn hò tại rạp chiếu phim thì mọi thứ vẫn như cũ, tôi mua vé của tôi, JungKook mua vé của anh, và đặc biệt là không có thẻ sinh viên để cho JungKook mua giảm giá.
Thứ hẹn hò tốn tiền nhiều nhất là hẹn hò ở bệnh viện. Và cay đắng nhất là, tiền đó không tốn vào JungKook.
--
Sau lần truyền hình trực tiếp đáng xấu hổ đó, dĩ nhiên mấy cô y tá bị anh bác sĩ đẹp trai trách phạt không thích tôi. Tôi tự thấy mình không có trách nhiệm phải vỗ về dỗ dành các cô ấy, chỉ là mỗi lần tôi ôm đồ ăn đến chờ JungKook tan trực, đa số thời gian JungKook đều không ăn được. Anh bận đến nỗi có lần tôi ôm tới bệnh viện một hộp chân giò, hai ngày sau tôi phát hiện hộp chân giò còn nguyên trong tủ lạnh. Tôi hỏi đến, JungKook khó xử nói gặm chân giò rất tốn thời gian.Bỏ đồ ăn thì rất phí phạm, hộp chân giò tôi đem hâm nóng rồi ra mời mấy cô y tá. Phụ nữ hình như có mắt quan sát hơn đàn ông, chỉ cần nhắm có thịt ở chỗ nào thì sẽ chính xác cắn vào chỗ đó, tốc độ xử lý chân giò cũng nhanh hơn. Những ngày sau đó là pizza, kem, đủ mọi loại kem tôi thích, thậm chí có lần tôi còn chở đến bệnh viện một thùng mì gói để ăn dần.
Thức ăn luôn là nguyên nhân gây chiến tranh, cũng là nguồn cơn mang lại hòa bình. Sau hai tháng tôi và JungKook hẹn hò, tôi chính thức có một chiếc ghế trong phòng trực ban của khoa Nhi. May mắn là trưởng khoa cũng thích ăn vặt và tôi chỉ thường xuất hiện như một cậu giao hàng vào giữa khuya, tôi chưa lần nào bị trục xuất.
JungKook ít khi nói chuyện khi cùng tôi ăn uống với mọi người trong phòng trực ban, dù mọi người nói rằng trước đây anh là người bắt đầu những câu chuyện. Tôi cũng không quan tâm lắm, vì tôi còn nói chuyện với Jungkook sau những buổi ăn khuya đó, và cũng vì mục đích thực sự khi tới bệnh viện của tôi là ăn khuya, không phải là JungKook. Nói chuyện với nhiều người tốt cho tâm trạng của tôi. Những khi từ bệnh viện trở về, tôi luôn vui hơn, công việc cũng không còn bế tắc.
--
BẠN ĐANG ĐỌC
||KookHope|| Hình Như Em Yêu Anh
FanfictionTôi vẫn thường cho rằng, Jeon JungKook là một người hoàn hảo. Là bác sĩ trẻ có tiếng, đẹp trai, nhà giàu, đứng trước bệnh nhân là thiên thần, đứng trước y tá là hoàng tử. Tôi vẫn thường cho rằng tôi là một người thất bại. Là kiến trúc sư trẻ không c...