Tôi định hỏi người bán vé cái quy tắc sinh tồn này cái gì thì một lực mạnh kéo lôi tôi ngồi xuống.
Cảm nhận được mông ngồi lên thứ mềm mại tôi suýt chút nữa nhảy cẫng lên, Thẩm Hạc Cảnh kéo tôi ngồi lên đùi anh ta.
Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, anh ta lại giữ tôi lại cho bằng được.
Ngẩng đầu nhìn tôi đã thấy người bán vé đứng ngay cạnh hung tợn nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi chết lặng, cũng không dám chửi 'Thằng điên' nữa.
Ngay sau đó tôi nghe thấy người thu vé hỏi tôi muốn xuống trạm nào.
Giọng cô ta khàn khàn thô ráp, như tiếng phát ra từ cái ống bễ cũ vậy.
Nhìn thẳng vào mắt cô ta, não tôi cứ như bị chết máy.
Tôi vô thức trả lời: "Bối..."
Lại đột nhiên nhìn thấy con ngươi cô ta biến thành đồng tử rắn, tôi suýt thì thét lên thành tiếng.
Thẩm Hạc Cảnh nhéo tay tôi giúp tôi tỉnh táo lại, Thẩm Hạc Cảnh nói: "Chúng tôi đi cùng nhau."
Đến khi người bán bé lướt qua chúng tôi, cả người tôi đã toát hết mồ hôi lạnh.
Tôi không biết Thẩm Hạc Cảnh đã nói những gì với người bán vé, cũng không rõ anh ta có thấy được cái quy tắc kia hay không.
Đúng rồi! Quy tắc! Tôi vội vàng đưa điện thoại cho anh ta xem, nhưng dòng chữ trên điện thoại đã biến mất, thay vào đó là mã y tế 24 giờ của tôi.
Tôi đang định nói với anh ta về cái quy tắc sinh tồn kỳ quái kia thì ông chú say rượu nằm trên sàn xe đột nhiên ôm bụng bò dậy.
Chỗ áo sơ mi hở bụng ông ta như đang có thứ gì đó đang chuyển động! Mà nó đang muốn chui ngay ra.
Tôi lay Thẩm Hạc Cảnh chỉ vào bụng của người đàn ông say rượu nọ, lúc này bụng của ông ta đã phình to ra như người đang mang thai.
Các hành khách khác cũng phát hiện ra điều dị thường, ai nấy hoảng hốt rụt người về sau, không một ai dám tới gần người say rượi nọ.
Nhiều người gọi cho 110/ 120 nhưng ai cũng hiển thị không nằm trong phạm vi phủ sóng.
YOU ARE READING
Xe buýt kì lạ
Horror------------------------- Tôi quét mã y tế ở trên xe buýt. Mã đỏ không xuất hiện mà quy tắc sinh tồn hiện lên. Tôi quay người lại, gương mặt người bán vé u ám nhìn tôi chằm chằm...