"Cậu nói xem, sao dạo này lại cứ ở cùng chúng mình vậy?"
Tuyết cuối cùng cũng đã ngừng rơi, mặt trời mang đến một ngày trời trong hiếm hoi. Trong quán cà phê trong thành phố, Vani, một người bạn của Rose, vừa khuấy đường trong tách cà phê vừa hỏi cô.
Bên cạnh cô còn có vài người bạn khác. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Rose.
"Chẳng phải mình đã nói với mọi người rồi sao? Anh ấy đang bận." Rose dùng nĩa xắn một chút bánh nhỏ trước mặt. "Vụ tên tù binh đó đấy, hắn bị ốm, phiền phức quá trời."
"Gì cơ? Anh ấy không phải tự mình đi chăm sóc tên tù binh đó đấy chứ?"
"Không làm vậy thì làm sao thuyết phục được hắn đầu hàng?" Rose không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. "Đừng nói mấy chuyện đó nữa, dù sao mọi người cũng không hiểu đâu. Chỉ cần đợi đến lúc chồng mình lập công lớn thì nhớ chúc mừng mình là được rồi."
"Việc còn chưa đâu vào đâu mà đã vội đắc ý vậy sao?" Vani nhìn qua những người còn lại, không phục đáp lại, "Anh ấy quan tâm đến tên tù binh hơn cả cậu, mà cậu lại chẳng có chút lo lắng nào ư?"
"Mình không giống như các cậu, suốt ngày phòng chồng mình như phòng trộm." Rose lập tức phản bác, nhưng trong lòng không khỏi bắt đầu để ý đến lời nói của Vani.
Cô thích Krit, từ lần đầu tiên gặp cậu ở trại lính của cha mình, cô đã không ngừng nghĩ về cậu. Cô từng nghĩ chỉ cần mình tỏ ra chút thiện cảm, cậu sẽ như những người đàn ông khác mà quỳ gối dưới chân cô. Nhưng không ngờ, thái độ của Krit đối với cô luôn lịch sự nhưng xa cách, khiến cô không thấy được chút hy vọng nào.
Vì thế, cô đã hết kiên nhẫn và quyết định chuốc thuốc cậu, ép cậu kết hôn. Cuối cùng, cô đạt được mục đích và nghĩ rằng kế hoạch của mình vô cùng hoàn hảo, nhưng không ngờ Krit lại biết sự thật từ đầu đến cuối.
Vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu không phản kháng? Cậu làm lãng phí hai năm cuộc đời của cô, khiến cô tưởng rằng mình có thể làm mềm trái tim cậu. Ban đầu, Rose không muốn lãng phí tình cảm cho cậu nữa, nhưng lại không cam lòng.
Danh nghĩa, cậu dù sao cũng là chồng cô, sao có thể vì chuyện khác mà lạnh nhạt với cô được? Sau khi uống xong cà phê, Rose không quay về nhà như thường lệ mà trực tiếp đến đại bản doanh.
Kết quả là, ngay khi cô đến dưới tòa nhà văn phòng của Krit, cô đã bị người lính gác chặn lại.
"Xin lỗi thưa phu nhân, phu nhân không thể vào."
"Tại sao?" Rose khó chịu hỏi lại, "Tôi đã đến đây bao nhiêu lần, lúc nào cũng vào được, sao bây giờ lại thay đổi quy định?"
"Không phải, thưa phu nhân, ngài chỉ huy đang ốm. Vì lo ngại lây bệnh, hiện tại chỉ có bác sĩ và những binh sĩ chăm sóc mới được vào."
"Không phải là cúm đấy chứ, từ đám tù binh mà lây à?"
"Đúng vậy. Vì thế phu nhân nên quay về đi, bệnh này lây lan ghê lắm."
Nghe xong, Rose đứng sững lại mấy giây.
"Thật là xui xẻo!" Cô không thể ngờ rằng Krit lại thực sự mắc cùng một căn bệnh với đám tù binh kia. Cô chửi một tiếng, vội vã quay người nhảy lên xe. Chiếc xe jeep quân sự nổ máy, tiếng động cơ truyền đến tầng trên, đánh thức Krit đang ngủ say.
"Ưm..." Cậu khát nước, mơ màng ngồi dậy, đưa tay với lấy cốc nước trên đầu giường, nhưng phát hiện ra trong cốc đã trống không. Giọt nước cuối cùng trôi qua cổ họng cậu, nhưng nhanh chóng bị sức nóng trong cổ họng làm khô khốc.
"Thưa ngài, ngài có muốn nước không?"
Người lính chăm sóc cậu bước vào cùng với bác sĩ, thấy vậy liền vội vàng cầm lấy cốc từ tay cậu và rót đầy cốc nước ấm đưa lên miệng cậu. Krit gần như vô thức uống cạn, cảm nhận được bác sĩ đút nhiệt kế vào áo cậu và đặt ống nghe đã được làm ấm lên ngực cậu.
"Kỳ lạ thật." Bác sĩ nghe một lúc, rồi gỡ ống nghe ra lẩm bẩm, "Sao tình hình ngày càng tệ đi, chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?"
"Vậy phải làm sao, có thể tăng liều được không?" Người lính sốt ruột hỏi.
"Không được, tăng thêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy." Bác sĩ cau mày suy nghĩ một lát, rồi lấy ra ống tiêm và lọ penicillin từ túi. "Trước tiên cứ theo dõi thêm một ngày nữa đã, nếu vẫn không khá hơn, tôi sẽ tìm cách khác."
Chiếc ống tiêm thủy tinh trước khi đến đây đã được bác sĩ đun sôi khử trùng một lần rồi. Để đảm bảo an toàn, ông lại dùng cồn lau kỹ kim tiêm và ống tiêm. Trong lúc đó, Krit cố gắng mở mắt, đưa tay đổi lọ thuốc.
Lọ penicillin thực sự hiệu quả đã được cậu giấu dưới chăn. Còn thứ mà bác sĩ sẽ tiêm cho cậu, chỉ là nước muối sinh lý đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Không ai biết rằng, mỗi đêm sau khi trời tối, Krit đều khoác áo choàng rời khỏi văn phòng một cách lặng lẽ. Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, với đôi tay run rẩy, cậu tiêm chất lỏng vào bắp tay của Putthipong.
Penicillin thực sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 20. Các triệu chứng của Putthipong dần dần giảm đi thấy rõ, đôi môi nhợt nhạt của hắn từ từ hồi phục lại sắc hồng. Ba ngày sau, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.
"A..."
Cảm giác sau khi khỏi bệnh lâu ngày không mấy dễ chịu. Putthipong ngồi bật dậy, cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể có ai đó đang gõ trống trong đầu hắn. Hắn ôm trán, định thần lại, mơ hồ cảm thấy mọi thứ trước mắt thật xa lạ. Điều duy nhất hắn còn nhớ rõ là hình ảnh Krit ngồi bên giường mình.
Cậu đã đưa cho hắn nước, khăn lạnh lau qua trán đầy mồ hôi của hắn, và đôi tay đó...
Putthipong vô thức đặt tay lên ngực mình, như thể vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp nơi đó.
"Chỉ huy của các anh đâu rồi?" Hắn bước xuống giường với bước chân loạng choạng, vừa mở cửa đã thấy một lính gác đứng đó.
"Không liên quan đến cậu."
"Vậy tại sao tôi lại ở đây?"
"Chỉ huy đã ra lệnh."
"Vậy mấy ngày nay, là cậu ấy..." Putthipong nuốt khan, cảm giác trong lòng được xác nhận nhưng lại khó tin, "Là cậu ấy chăm sóc tôi sao?"
"Cậu nói cái quái gì vậy!" Cảm thấy lời của Putthipong quá hoang đường, người lính gác tức giận, suýt chút nữa đã giơ súng lên nhắm vào hắn: "Ai cho phép cậu ra ngoài, quay lại giường ngay!"
"Làm gì đấy!"
Bỗng nhiên, giọng của Marcha vang lên từ phía xa: "Cất súng đi, khi nhập ngũ không ai dạy cậu phải đối xử tốt với tù binh à?"
"Chúng ta đã bao giờ đối xử tốt với tù binh đâu?" Người lính kính chào rồi cúi đầu lầm bầm. Thấy Marcha liếc mắt nhìn mình, cậu ta lập tức im bặt, không dám nói thêm gì nữa.
"Sức khỏe của cậu sao rồi?" Marcha tiến lại gần Putthipong, hỏi.
"Như anh thấy đấy." Putthipong trả lời, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vừa tan nhưng không thấy cảnh đồng đội của mình bận rộn xúc tuyết như mọi khi. "Tôi có thể gặp cậu ấy không?"
"E rằng không được, ngài ấy đang ốm."
Ốm sao? Tim Putthipong đột nhiên thắt lại, nhưng trước khi kịp hỏi thêm gì, Marcha đã không muốn nói gì thêm.
Vậy là Putthipong lại ở trong phòng thêm một ngày nữa. Đến sáng hôm sau, Marcha lại đến và nói rằng các triệu chứng của Krit đã cơ bản được kiểm soát, không còn nguy cơ lây nhiễm nữa. Hơn nữa, cậu cũng muốn gặp Putthipong.
Putthipong không nói lời nào, theo phản xạ liền bước ra ngoài. Đi được hai bước, hắn chợt nhớ ra điều gì đó và quay đầu nhìn Marcha.
"Cậu tự đi được mà, tôi nghĩ cậu biết đường rồi." Marcha nói, đồng thời nhét vào túi áo Putthipong một tờ giấy. "Nếu có ai cản lại, cứ đưa họ xem cái này."
Đó là tờ giấy viết tay của Krit, cho phép tù binh Putthipong tự do đi lại trong trại trong ngày hôm nay. Putthipong cầm tờ giấy rồi quay người bước đi. Người lính canh nhìn theo bóng lưng hắn, khó hiểu hỏi Marcha: "Thưa ngài, chúng ta thực sự không cử ai theo dõi hắn sao?"
"Một tù binh vừa khỏi bệnh, có thể gây ra chuyện gì chứ?" Marcha rút từ túi áo ra một điếu thuốc và ung dung rít một hơi. "Đã dùng chiến lược mềm mỏng thì phải thực hiện đến cùng, nếu không hắn sẽ chẳng bao giờ biết ơn đâu."
"Nhưng nếu hắn phát hiện ra đồng đội của mình đều đã bị thiêu chết thì sao..."
"Tất cả những tù binh bị ốm đều đã hóa thành tro, chỉ có hắn sống sót. Sau khi nhận ra sự tương phản đó, cậu nghĩ hắn sẽ không biết ơn chỉ huy của chúng ta sao?"
"Ngài nói đúng!" Người lính bừng tỉnh hiểu ra, "Ngài quả thật là cao tay, thưa ngài!"