02.

83 11 0
                                    

Minseok đến gặp và thông báo với Lee lão gia, rằng người "phù hợp" lần này chính là cậu. Nghe có hơi khó tin, nhưng sau bao nhiêu vụ mai mối đều thành công mỹ mãn, ông không có lý do gì để nghi ngờ cậu cả. Thế lực gia đình trong giới cũng không ít người ngang bằng nhà họ Lee, Minseok cũng từng mai mối qua, tỉ như gia đình triệu phú gốc Hoa có con trai nhỏ tên Điền Dã, giàu có nhất nhì đất Đại Hàn Dân Quốc, cũng tìm đến cậu nhờ mai mối. Cậu họ Điền kia sau đó nên duyên với anh chàng luật sư tiền bối của cậu ngày trước ở Đại học Quốc gia Seoul, Kim Hyukkyu. Cả hai giờ đang sống ở Trung rồi, sau khi Điền Dã bảo với bố mẹ rằng cậu nhớ đồ ăn Trung Quốc.

Suy đi tính lại thì, Lee Minhyung mới là người nên quyết định chuyện này, vậy nên ông cũng không có ý kiến gì về việc Minseok thật sự sẽ tìm hiểu cùng Minhyung. Anh năm nay cũng gần ba mươi rồi, tuổi đâu còn trẻ, vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng tìm thấy nửa kia của mình thôi. Sau khi bị bên phía họ hàng gây sức ép, anh cũng đành đồng ý để ông Lee liên hệ "đặt chỗ" bên Minseok. Chỉ là khi nghe nói Minseok là đối tượng của mình, anh có hơi sửng sốt một tẹo. Lòng tràn đầy hoài nghi với cậu trai bé nhỏ đang vô cùng khép nép trước mặt sau lời thông báo kia, anh không giấu nổi thắc mắc.

- Xin hỏi cậu Keria đây chọn đối tượng cho khách hàng theo tiêu chí gì?

Đời làm nghề chưa có ai thật sự hỏi về quy trình mai mối hay tìm người "phù hợp" phía sau, vì đơn giản là, họ hạnh phúc nên feedback lúc nào cũng rất tốt. Minseok cũng chỉ biết nói thẳng, quanh co về cái gì bây giờ cũng vô cùng sai trái. Cậu nhìn thẳng vào mắt người đối diện, chậm rãi mà khai hết.

- Tôi có khả năng nhìn thấy nhân duyên của mọi người, nhưng lại không nhìn thấy nhân duyên của chính mình. Vừa hay, tôi cũng không nhìn thấy nhân duyên của chủ tịch đây. Trong cuốn sách gia truyền của gia đình chúng tôi có viết, "khi nhìn thấy một người không có dây tơ hồng quấn ở ngón áp út, người đó chính là định mệnh của tôi".

- Mấy lời này là từ cuốn tiểu thuyết nào ra vậy?

Sau câu chuyện của Minseok, anh chỉ thấy thật buồn cười. Bịa hẳn ra một câu chuyện để lừa tiền giới tài phiệt, Ryu Minseok cũng rất có năng lực.

Cậu thì chỉ hận không thể đem anh ra mà nhai thành trăm mảnh, trên đời chuyện quái gì chả có thể xảy ra, anh với cậu còn có duyên bên nhau nữa cơ mà?

- Không tin thì tùy chủ tịch. Ngài cứ thử yêu thêm cả trăm người hay cưới cả chục cô nữa thì cũng chẳng đến cuối cùng được, dù sao thì tôi cũng không thích thú gì lắm khi phải tới đây làm nhân duyên của ngài đâu.

Biểu tình của cậu đúng là không có chút thoải mái vui vẻ nào, một mình ngồi trên ghế sofa lớn đối diện với một vị chủ tịch oai phong lẫm liệt như thế, cậu như muốn có đèn pin thu nhỏ của Doraemon rồi chui vào đâu đó trốn tiệt đi. Anh nhìn cậu thu mình lại như thế, tự dưng sinh ra cảm giác thật đáng yêu. Đầu cậu hơi cúi xuống, nốt ruồi lệ khẽ khàng chuyển động theo lời nói, ánh mắt cậu long lanh đến kì lạ. Tất cả, đều đột nhiên như đánh vào nơi sâu nhất trong trái tim của Minhyung, khiến anh nhất thời có chút muốn bắt cậu ấy về nuôi như cún cưng.

"Quái thật, giờ người mai mối còn có thể câu dẫn nữa à?"

- Thôi, tôi đổi ý rồi. Dù sao cũng đang bị gia đình thúc ép, cứ thử xem thế nào. Khỏi cần tìm hiểu, trực tiếp kết hôn luôn đi. Đến cả người mai mối nổi tiếng với tỉ lệ trăm phần trăm như cậu mà còn chẳng tìm ra thì đành vậy thôi.

[Guria] Ngôi sao chiếu rọi đôi taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ