Rốt cục cũng đến ngày sinh của hoàng đế, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, vui sướng, sinh cơ dào dạt, cung điện huy hoàng tráng lệ càng thể hiện sự tôn quý và xa hoa của đế vương. Tuy rằng hoàng đế đã cố gắng làm ở mức thấp nhất, không muốn hao tài tốn của, nhưng hạng người a dua nịnh hót chiếm phần đông, người như thế muốn ngăn cũng ngăn không được. Bọn họ nghĩ ngươi không hài lòng, tiện đà càng làm trầm trọng thêm, cho dù hoàng đế không muốn long trọng quá mức nhưng một góc ngày sinh của hoàng đế cũng đã hơn rất nhiều rất nhiều so với dân chúng bình thường, một chút cơm cũng là thứ mà dân chúng khổ khổ sở sở kiếm cả đời cũng không có được.
Nay hoàng hậu đã phế, hậu cung vô chủ, người có thể cùng an toạ bên cạnh hoàng đế chỉ có hai vị quý phi, Thái Hậu không thích náo nhiệt, lui ở một bên, trọng điểm đều đặt vào gia yến(bữa tiệc) buổi tối. Vũ Tình ngồi trên đại điện, nghe bách quan và các sứ thần ngoại quốc triều bái, nghe đến lỗ tai hoá kén.
Tiểu Hiên Tử đáng chết lừa ta đến đây, căn bản không chỉ là không thú vị, mà là nhàm chán muốn chết! Vũ Tình thập phần bất nhã..., không ngờ vừa động một chút đã bị hoàng đế nhìn thấy hết.
Thật đúng là làm khó nàng, bắt một người như nàng ngồi lâu như vậy, nếu là trước kia, nàng đã sớm bay hướng nào không biêt rồi, nói không chừng còn quấy rối một phen ấy chứ. Nàng thật sự đang bắt đầu thay đổi vì hắn, bắt đầu để ý hắn, nghĩ đến đây, Chính Hiên không khỏi nở một nụ cười. Triều thần nhìn thấy hoàng đế tươi cười, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, tâm tình Hoàng Thượng rất tốt!
Ban đầu là đại điện to lớn yên lặng trang nghiêm, mọi người vốn chỉ tươi cười theo lễ nghi, đến lúc này mới cười một cách thật sự, không ngờ, uy lực của Vũ Tình lại lớn như vậy.
Một đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi vào, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, thật kiêu ngạo, bộ dáng cả vú lấp miệng em.
Các vị phi tử đều rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, người có hình dáng như vậy trước đây họ chưa từng gặp. Ủa, biểu tình của Mộng phi hình như có chút kì quái! Một nữ nhi ngoan ngoãn nũng nịu như nàng nhất định là bị doạ rồi.
"Ta là sứ giả của Hàn Hạo quốc, hôm nay thay mặt chủ của ta đến chúc thọ hoàng thượng, chúc Hoàng thượng thọ cùng trời đất, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tuy rằng có sự thần phục trong lời nói nhưng ngữ khí lại không giống thế chút nào. Hàn Hạo quốc này liên tiếp phạm vào biên giới của Long Hiên, khơi mào chiến loạn, bị Long Hiên đánh tới thủ đô, mới cúi đầu xưng thần, nhưng trong lòng người Hàn Hạo quốc vẫn không phục Long Hiên, muốn mượn lần chúc thọ này làm giảm uy phong của Long Hiên.
"Bình thân." Người tới là khách, hôm nay tâm tình tốt, không đáng để so đo.
Là ai đang nói chuyện kiêu ngạo như vậy? Vũ Tình đang chợp mắt đột nhiên mở mắt ra, xem ra lần chúc thọ này sẽ không nhàm chán cho lắm, nàng thích nhất là khiêu chiến.
"..."[ Hoàng Thượng, đại vương lệnh cho ta mang lễ vật đến ](Vi: chỗ ... là mấy cái phiên âm tiếng anh của họ, viết liền tù tì chả dịch nổi nên quyết định viết ...)
Trong triều đình không ai hiểu sứ giả đang nói cái gì. Mọi người đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, khe khẽ nói nhỏ.
Vũ Tình đột nhiên thần thái sáng láng đứng lên, người Hàn Hạo quốc rõ ràng đang nói tiếng anh, bọn họ nghĩ rằng Long Hiên không ai biết ngôn ngữ của bọn họ, muốn làm cho Long Hiên mất mặt, đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi!
Sứ giả nghĩ rằng gian kế sắp thực hiện được, nói: "..." [ Mong Hoàng Thượng vui lòng nhận cho, nếu Hoàng Thượng không nhận thì chính là khinh thường Hàn Hạo quốc ta, Hàn Hạo quốc chúng ta tuy là một nước nhỏ, không bằng Long Hiên rộng lớn mênh mông, nhưng cũng không dễ để cho người khác khinh thường.]
Hoá ra là như vậy, Hàn Hạo quốc căn bản là ý tại ngôn ngoại, rõ ràng tiếng trung không nói, lại đi nói tiếng anh, gây ra sự bất hoà giữa Hàn Hạo và Long Hiên. Người Long Hiên tất nhiên không hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Bọn họ muốn khơi mào chiến tranh, lại sợ xuất binh vô cớ nên mới nghĩ ra cách này.
Chính Hiên ngoài mặt trấn định tự nhiên, trong lòng đã có chút lo lắng, lời của sứ giả Hàn Hạo quốc nhất định không phải là lời lẽ hay ho gì, phải chăng là cố tình khiến cho hắn không hiểu ý sứ giả? Nếu khiêu chiến, Long Hiên hắn sẽ không sợ, nhưng một khi tứ bề có dấu hiệu bất ổn, người chịu khổ nhiều nhất vẫn là dân chúng, nếu có thể thì tốt nhất là không khơi mào, không vì vậy thì lúc trước hắn đã tiêu diệt Hàn Hạo quốc rồi.
"..."[ Sứ giả không nên tức giận, lễ vật quý trọng tất nhiên không giống với người thường, chúng ta đâu dám không nhận? Xin mời mang ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.]
Muốn khi dễ Tiểu Hiên Tử nhà ta phải hỏi qua ta đã nhá, khi còn đi học, tiếng anh của ta là tốt nhất trong khoa, ở nước Mĩ cũng đã nhiều năm, điểm nhỏ nhặt ấy có thể làm khó ta sao?
Lời Vũ Tình vừa nói ra làm sợ hãi không ít người, toàn bộ ánh mắt tập trung vào nàng! Nàng cũng không phải chưa từng gặp tình huống này, hoàn toàn không sợ hãi, mà lại toát ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.
Trái tim của Hoàng đế đã sớm được Vũ Tình huấn luyện trở nên mạnh mẽ, Vũ Tình làm những việc đáng kinh ngạc hoàng đế lại không có vẻ đặc biệt ngạc nhiên, hắn đã sớm đoán được nhưng cũng đành bó tay, biết ngay là Tình Nhi của hắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ yến hội kết thúc đâu mà. Nhưng mọi người bên dưới cực kì giật mình, Tiêu Tề Uyên lại có vẻ mặt thâm trầm.
Các vị phi tử ai cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắp toé lửa đến nơi, tại sao cứ luôn là nàng, nàng lúc nào cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người? Cho dù nàng đang ngủ thì ánh mắt của Hoàng thượng cũng không rời đi chỗ khác.
Vũ Tình hình như đã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két đâu đây.
Sứ giả hơi kinh ngạc rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, sai người mang lễ vật đến, kế hoạch của hắn không thể để cho một phi tử nho nhỏ này phá hỏng được.
"..."
"Tình Nhi, hắn đang nói cái gì thế?" Hoàng đế hơi hơi nghiêng người, dựa vào Vũ Tình.
Hành động vừa rồi của hoàng đế đúng là bất công, nhóm phi tử nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Mộng phi, nhưng Mộng phi không có phản ứng, ánh mắt lơ đễnh, có chút bất an.