Sự làm việc chậm trễ của phía cảnh sát luôn khiến những người gặp nạn trở nên nguy hiểm hơn.
Khi cảnh sát đến hiện trường, chỉ còn trông thấy ca sĩ Kim nằm bất động trên nền đất bám đầy cát. Những vết thương vẫn rỉ ra chất lỏng đỏ đớn đau.
Bóng đêm muốn nuốt chửng sự cô độc của Kim Tae, và Lưu Chí Hoành đã rời đi như thế.
*
Kim Tae được đưa vào điều trị tại bệnh viện Trung Qian. Mọi lịch trình được dừng lại, anh quản lý bận rộn giải quyết mọi vấn đề liên quan đến đền hợp đồng và khiếu nại.
Vương Tuấn Khải trở lại bệnh viện tiếp tục phần điều trị của mình. Nhận được tin Kim Tae nằm trong số phòng cách đây không xa, đã một tay cầm chặt lấy cây treo bao nước biển đang truyền dịch, từng bước chậm rãi đến ghé thăm.
Kim Tae thậm chí còn tồi tệ hơn cả anh trước đó, cả người đều là loại băng bó trắng xóa, cả gương mặt có phần điển trai nổi tiếng được nhiều fan hâm mộ đến nay đã tàn tạ sưng húp nhìn không ra.
"Phế nhân gặp phế nhân, đúng thật là một sự kết hợp hoàn hảo nhỉ?"
Kim Tae mệt mỏi lên tiếng khi trông thấy phóng viên mặt dày đến thăm mình.
"Cậu còn đùa được sao?"
"...không đùa thì biết làm gì đây..."
Kim Tae vội quay mặt sang hướng khác, dường như đang cố che giấu giọt lệ khẽ tuôn rơi.
Vương Tuấn Khải hiểu rất rõ Kim Tae cảm thấy đau đớn đến mức nào, không phải đau vì những vết thương ngoài thân xác kia, mà là vì sự hy sinh của mình trở nên vô nghĩa, cuối cùng tên nhóc ấy lại phải trở về tay ông cha nuôi bệnh hoạn tàn độc.
Hiện tại, liệu Lưu Chí Hoành có đang yên ổn hay không?
Kim Tae thật sự muốn biết thấu đáo...
*
Vương Tuấn Khải tiếp tục trốn viện như một hành động hiển nhiên, không chút lo ngại đến căn hộ của Kim Tae trên tầng 61.
Vương Nguyên trông thấy anh xuất hiện, đã không ngần ngại mà lao vào tóm lấy cánh tay anh lay mạnh. Anh cảm nhận được sự lo lắng của cậu bé trước mặt, cánh tay anh như muốn đứt toạc ra.
"Chí Hoành! Cậu ta thật sự bị cha nuôi bắt đi rồi sao? Có đúng không!"
Vương Tuấn Khải lặng im, khẽ gật đầu.
Vô thức, Vương Nguyên không màng tìm hiểu thêm, cả cơ thể lao ra cửa.
"Cậu làm gì vậy!"
Vương Tuấn Khải nhanh tay, lập tức kéo cả người cậu khựng lại nhằm ngăn chặn hành động hồ đồ.
"Tôi phải đến nhà Thổ! Chí Hoành chắc chắn sẽ bị tra tấn đến sống không bằng chết!"
Vương Nguyên mất bình tĩnh, gào thét trong cơn điên loạn.
Một lần nữa, cố vùng khỏi sự kiểm soát của anh.
CHÁT!!
Một cái tát làm sực tỉnh hai tâm hồn tê dại, Vương Tuấn Khải, điên mất rồi.
"Cậu đến thì thay đổi được gì! Ông ta sẽ dừng tay sao! Hay sẽ nhẹ tay một chút! Hoặc cậu sẽ cam lòng chịu đựng chung sự tra tấn này! Nói đi!"
Vương Nguyên ngã quỵ, đôi chân như chẳng còn chút sức lực đứng vững, gò má rát buốt, đôi vai gầy khẽ nấc lên thành tiếng.
"Làm ơn đi...hãy hạn chế sự hy sinh...nếu cậu tự ý nạp mạng lại cho ông ta...thì tôi và cả Kim Tae...chẳng phải đã chịu oan uổng nằm viện rồi hay sao?"
Vương Nguyên đưa tay bấu chặt lấy nửa khuôn mặt dưới của mình mà nấc nghẹn, kìm hãm thứ cảm xúc yếu đuối được thoát ra. Đã từ lâu rồi, cậu đã không cho phép bản thân mình được rơi nước mắt như thế, tuyệt đối phải lãnh khốc và mạnh mẽ...làm ơn đừng rơi nước mắt nữa...làm ơn đi...
Vương Tuấn Khải khẽ khàng cụp hàng mi chạm nhanh vào bọng mắt, nhìn lấy bàn tay của chính mình ở trước mặt mà cảm thấy tội lỗi, vì kích động mà đánh mất sự ôn nhu thường ngày. Đưa mắt hướng đến cậu bé nhỏ đang run lên đầy tức tưởi.
Vương Tuấn Khải quỵ gối xuống trước mặt cậu, toan tính ôm chặt lấy cơ thể đáng thương đang chịu bao thương tổn mà vỗ về, vô thức bàn tay đưa lên thing không lơ lững rồi dừng lại. Từng ngón tay siết chặt, thở dài và thay đổi cử chỉ.
Một cái ôm ấm áp được tráo đổi bằng cái vuốt lưng chấn an.
Vương Tuấn Khải, tệ thật...
*
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên cùng Tiểu Phong rời khỏi căn hộ của Kim Tae. Vì anh lo rằng bọn người của nhà Thổ bằng cách nào đó sẽ tìm đến đây.
Trên đường đi, không ai nói lấy một lời nào, Vương Nguyên ngồi bên cạnh, ánh mắt giương vào thinh không khoảng xa xăm.
Hồi lâu, anh lại đưa mắt sang dõi theo cậu bé nhỏ, cậu không một lời phản kháng, chỉ căm lặng ngoan ngoãn thuận theo yêu cầu của anh. Dù ở lại hay đi đâu chăng nữa, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Dừng xe trước cửa nhà một người bạn, một chàng trai tầm tuổi anh vui vẻ ra tiếp đón.
"Phóng viên Vương, thật lâu không gặp rồi!"
Vương Tuấn Khải mỉm cười, đẩy nhẹ Vương Nguyên cùng Tiểu Phong bước lên trên.
"Đây là hai cậu nhóc tôi nói, phiền cậu rồi, Đại Phong"
Đại Phong lúng liếng cười, hào hứng tiếp nhận nhiệm vụ.
"Thật tốt quá, vừa lúc mất việc, lại được phóng viên Vương cho làm bảo mẫu, cậu trả lương tôi đều đặn là được!"
Vương Tuấn Khải móc ví, đưa ra một số tiền mặt.
"Đây là một chút lần đầu, những lần sau tôi sẽ gữi vào tài khoản của cậu"
Một bàn tay gầy guộc đưa lên cao, chặn ngang hành động của anh. Ánh mắt sắc bén khẽ ngước lên. Trong thật quen thuộc, cảnh tưởng trước mắt chợt làm anh hồi nhớ đến lần quá khứ, vào một lần cũng tương tự như thế, anh bỏ tiền ra mua lại mạng sống của cậu, lần này là sự chăm sóc.