Bầu trời sớm đã chuyển dần từ màu hồng đào chạng vạng sang sắc xanh u buồn rồi tối dần xuống dưới. Lúc này đã qua giờ cơm tối ở kí túc xá. Lúc này là thời gian thảnh thơi nhất trong ngày. Các học sinh đều no nê một bụng trở về phòng nghỉ ngơi hay ra ngoài đi dạo. Duy chỉ có một người là ngoại lệ...Trong căn phòng số 25, một nam nhân tóc tím dài bắt chéo chân ngồi trên ghế, chầm chậm xoay điện thoại trong tay. Phía sau hắn là một bàn ăn vẫn còn y nguyên chưa ai đụng đến. Nhưng cá chiên đã không còn giòn nữa mà mềm ỉu còn canh thì lạnh tanh từ lúc nào. Nhưng cho dù vậy vẫn không âm lãnh bằng nam nhân đang trầm mặc nhìn màn hình máy tính. Vẻ mặt của hắn lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, không thể nhìn ra đến tột cùng hắn đang nghĩ gì. Nhưng sự tĩnh lặng này không khiến người an tâm, mà như là một khắc bình yên trước cơn bão.
Tin nhắn cuối cùng là lúc sáu giờ rưỡi. Song Tử báo là cậu đi lấy đồ ở nhà gửi lên. Có điều, tin nhắn quá ngắn gọn hoàn toàn không hợp tác phong luyên thuyên của cậu. Từ lúc đó trở đi Thiên Yết hoàn toàn không liên lạc được với Song Tử nữa. Thậm chí chẳng biết cậu đang ở đâu.
Nhưng không lâu sau đó hắn liền biết được vị tiểu tình nhân của mình hiện đang ở nơi nào. Thiên Yết gõ gõ điện thoại trong tay, ánh sáng từ màn hình hắt vào đôi mắt tím lạnh lùng của hắn. Trên màn hình là một đoạn clip lặp đi lặp lại nãy giờ. Trong clip là hai nam sinh đang cởi trần, vô tư bá vai bá cổ nghêu ngao hát. Nam sinh cao lớn hơn ha hả vò mái đầu xám của nam sinh còn lại. Người kia cũng không chịu thua, giơ tay dúi đầu bạn mình trả thù. Rồi hai người lại vui vẻ cất giọng è è hát, lại kèm theo nhảy múa loạn vũ.
Thiên Yết vẫn không rời mắt khỏi màn hình kể từ khi mở clip, clip chạy hết rồi lại tự động tua lại từ đầu, cứ thế tiếp tục. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá. Nghe có tiếng người vào phòng, hắn mới tắt màn hình máy tính, yên lặng chờ người kia vào.
"Yết Yết! Tớ về rồi~~!!" Tiếng nam sinh vui vẻ vang lên, theo sau là tiếng thứ gì nằng nặng đặt trên nền nhà "Tớ đem cam sành về nè! Cả thùng luôn! Cam nhà trồng đó, ngon lắm!"
Nam nhân ngồi yên không động tĩnh. Song Tử vẫn chưa phát hiện ra không khí bất thường trong phòng, cậu thả cặp xuống, ngạc nhiên nhìn đồ ăn trên bàn "Á? Yết Yết, cậu đặt đồ ăn?" Thấy bộ chén đũa để bên cạnh, Song Tử có điểm áy náy vò tóc "Tớ ăn tối rồi, cái này... cậu ăn rồi còn dư bỏ lại vô tủ lạnh vậy"
"Hôm nay cậu đi với ai?"
"Hả?" Song Tử quay sang nhìn người vẫn luôn đưa lưng về phía mình "Tớ đã nói là đi lấy đồ rồi mà"
"Lấy ở đâu?"
"Thì bên nhà bạn tớ..." Song Tử ngập ngừng.
Thiên Yết hừ một tiếng cười lạnh. Thái độ úp úp mở mở của Song Tử khiến hắn phẫn nộ không thôi, lại có phần chua xót. Vì cớ gì muốn che dấu lại đăng clip lên mạng. Xem hắn như kẻ ngốc mà không để vào mắt? Thử hỏi có ai mà không tức giận? "Đâu phải chỉ lấy đồ đúng không. Xong hai người hát karaoke rồi quay clip lại. À, còn ăn uống ê hề nữa chứ..."
Tim Song Tử thịch một tiếng chột dạ, hắn biết? Nhưng vậy thì sao? Cậu đâu có làm gì sai mà phải sợ "Anh em lâu ngày không gặp bọn tớ có nhiều thứ để nói mà. Với lại tớ cũng vì đi lấy quà cho cậu mới đi, cậu còn la tớ!!" Song Tử cau mày, làm gì mà cứ như hỏi cung tội phạm không bằng.
Thiên Yết cúi đầu cười chua chát "Anh em?" Hắn đứng dậy xoay về phía Song Tử, khoé môi giương lên giễu cợt "Ngô Song Tử, chưa nhắc đến việc lí do cậu tới đó vì tôi hay vì thứ gì khác tự cậu biết. Tôi chỉ thấy anh em kiểu cậu nói chắc đến bao nhiêu điểm nhạy cảm trên người nhau cũng rõ cả chứ gì!"
"Cái gì?!" Song Tử siết chặt nắm tay "Cậu nói vớ vẩn gì thế hả?! A Kiên với tớ là bạn bè thuần khiết! Không phải như cậu nghĩ"
"Tôi nghĩ gì làm sao cậu biết?" Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tím ánh lên tia lạnh lẽo. Thanh âm nhẹ nhàng lại đầy trào phúng "Hay làm rồi nên biết...?"
"Vũ Thiên Yết!!!" Song Tử quát lên một tiếng giận dữ, con tim lại như có thứ gì hung hăng đâm vào, ê ẩm nhức nhối. Tức giận hoà đau đớn cùng chung một chỗ khiến Song Tử uất nghẹn khó thở "Cậu thôi ngay cái kiểu ghen tuông bậy bạ ấy đi!!! Ừ thì về trễ tí nhưng đi chơi với bạn bè mà cậu cũng ghen được!!! Tớ không gặp cậu ấy gần mười năm rồi! Bỏ có một bữa cơm không đáng mấy đồng gì này thì có sao đâu, lúc nào muốn ăn thì gọi món lại!!! Cậu đã không vừa mắt vậy thì đi chỗ khác đi!! Đừng tự cho mình cái quyền bôi xấu danh dự xủa tớ!"
Song Tử xả xong một tràn dừng lại thở hắt. Nam nhân đối diện mím môi không nói gì. Một tia đau đớn xẹt qua đôi mắt tím nhưng rất nhanh liền bị thế bằng ánh mắt mỉa mai.
"Đi để cậu thuận tiện muốn làm gì thì làm chứ gì? Đến ở chung với Lý Kiên thân mến của cậu rồi hai người ân ân ái ái với nhau. Ha! Vậy đúng ước nguyện của cậu rồi nhỉ"
Lần này thì Song Tử cảm nhận được rõ ràng xó điểm không ổn. Tâm cậu đau đớn co thắt như có ngàn mũi dao đâm xuyên qua. Song Tử nghẹn lời trân trân nhìn nam nhân trước mắt. Bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lên bọn họ...
"Cậu nghĩ vậy hả...?" Song Tử mở miệng, không kiềm được thanh âm yếu ớt "Cậu nghĩ tớ là loại người dễ dàng nằm dưới thân đàn ông mà vểnh mông lên chờ được làm như phụ nữ? Cậu thật sự nghĩ vậy hả? Vũ Thiên Yết...?"
Lần này đến phiên Thiên Yết rơi vào trầm mặc. Hắn nghiến răng. Móng tay đâm vào da thịt ngăn cản mong muốn tiến về phía cậu.
"Được.... Được lắm...." Song Tử hé nụ cười nhợt nhạt "Cậu đi ngay cho tôi!!!!" Cậu tức giận gào lên, khoé mắt ửng đỏ cay xè "Ra khỏi căn phòng này ngay lập tức!!!"
Nam nhân há miệng nhìn cậu như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn chọn duy trì im lặng. Hắn bực bội quơ chìa khoá rồi bước nhanh qua Song Tử rời khỏi phòng.
Tiếng cửa đóng sầm phá vỡ ranh giới chịu đựng cuối cùng của Song Tử. Cậu quỳ sụp xuống sàn nhà nức nở, nước mắt vỡ oà tuôn dài trên má. Trái tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực cố sức đập từng cơn thống khổ. Song Tử qua loa lau gò má ướt nhem bằng đôi tay run rẩy buốt giá.
Lúc này đây, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn đè nặng lên Song Tử, bi thương, tức giận, hối hận, thất vọng, uỷ khuất... Tổn thương là không thể tránh khỏi nhưng nếu là do người kia tạo thành, loại tổn thương này liền tới tê tâm liệt phế.
Cậu không hiểu tại sao Thiên Yết lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao hắn lại có thể nói ra nhưng lời như thế? Cậu thất vọng vì Thiên Yết không tin cậu, lại tức giận với vì những lời hắn nói. Song Tử có vô số bạn bè, cậu rất dễ dàng kết thân với người khác. Nhưng Thiên Yết không giống bọn họ. Hắn là người yêu của cậu, là người chiếm giữ tất cả tình yêu của cậu. Vị trí của hắn trong tâm cậu là không thể thay thế.