Hoàng Mao cởi hết áo của Hạ Tịch Nguyệt ra, sau đó là quần của cô, Hạ Tịch Nguyệt liều mạng giãy giụa, nhưng tay chân bị trói chặt động tác của cô bị kìm hãm lại, Hoàng Mao đem lá chắn cuối cùng của cô tháo ra, Hạ Tịch Nguyệt tuyệt vọng. Cô muốn cắn lưỡi tự sát để giữ sự trong sạch của mình, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì Âu Dương Thụy dẫn người xông vào. Âu Dương Thụy một cước đá văng cửa sắt của nhà xưởng.
"Con mẹ nó, người nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?"
Hoàng Mao nghe được âm thanh cửa bị phá vỡ tức giận mắng to, Âu Dương Thụy nhìn thấy hắn trong nháy mắt anh tung một cước đá Hoàng Mao ngất đi. Hồng Mao và Lục Lâm thấy Hoàng Mao bị đánh vội vàng lên hỗ trợ còn chưa có đụng vào vạt áo của Âu Dương Thụy thì đã bị anh đánh cho ngất. Sau đó Âu Dương Thụy ra lệnh cho thủ hạ của mình ở phía sau:
"Tất cả các người xoay đi chỗ khác."
Âm thanh lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục, sau đó quay lại chỗ Hạ Tịch Nguyệt cời dây trói ra nhìn cô, anh áy náy nói:
"Thật xin lỗi bảo bối, anh đã tới chậm. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Giờ phút này Âu Dương Thụy hận chính mình, đã nói sẽ bảo vệ cô nhưng anh lại để cô chịu tổn thương lớn như vậy, hận chính mình vô dụng, người phụ nữ mình yêu thương gặp đau khổ nhưng anh lại đến trễ. Nhìn mặt của Hạ Tịch Nguyệt sưng đỏ, quần áo không ngay ngắn, Âu Dương Thụy càng giận chính mình, Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra thấy Âu Dương Thụy đang đau lòng, cô nhào tới ngực của Âu Dương Thụy:
"Anh rốt cuộc đã tới, anh rốt cuộc đã tới, em rất sợ."
Nói xong thì hôn mê bất tỉnh, Âu Dương Thụy cởi áo trên người đắp cho Hạ Tịch Nguyệt, sau đó ôm lấy cô nhìn ba người trên mặt đất lạnh lùng nói:
"Đưa bọn chúng trở về, ta muốn tự mình 'chiêu đãi' bọn nó."
Sau đó ôm Hạ Tịch Nguyệt không quay đầu lại đi ra ngoài.
Trở về biệt thự, Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt thả vào trong bồn tắm vừa lấy nước, liền muốn đi ra ngoài anh không muốn thời khắc này nảy sinh thương hại với cô. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy định xoay người ra ngoài cho là anh ghét bỏ cô, lập tức bắt được ống tay áo của Âu Dương Thụy, nói:
"Anh đừng đi, em sợ."
"Nhưng em phải tắm, anh ở đây không tiện."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy cố ý muốn đi, trong lòng càng khẳng định Âu Dương Thụy ghét bỏ mình, trợn to mắt, nước mắt không kìm chế được chảy xuống. Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc, đau lòng thỏa hiệp với cô:
"Được, anh không đi, anh ở chỗ này cùng em. Đừng có khóc được không em, em khóc lòng anh đau lắm!"
Nói xong, Âu Dương Thụy cầm khăn lông lên chùi cánh tay của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy không dám nhìn chỗ khác của Hạ Tịch Nguyệt, bởi vì anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối với người phụ nữ mình yêu mến đang trần truồng ở trước mặt mình, anh cũng bị kích động. Mà bây giờ Hạ Tịch Nguyệt đang bị tổn thương anh không thể làm điều có lỗi với cô. Hạ Tịch Nguyệt thấy ánh mắt né tránh của Âu Dương Thụy biết anh không thương mình nữa, cô liền mở miệng giải thích.
"Em còn trong sạch, bọn họ vẫn chưa làm gì em cả."
Cô cũng không hiểu chính mình nữa, cô chỉ muốn Âu Dương Thụy không ghét mình nữa.
"Ừ."
Âu Dương Thụy nghe Hạ Tịch Nguyệt nói chỉ đơn giản ừ một tiếng, không có gì cả, nhưng cố nén dục vọng của mình, tiếp tục lau cánh tay của cô.
Nhưng Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng ừ của Âu Dương Thụy thì có chút bất mãn, không để ý mình chỉ mặc áo lót, liền đứng dậy nhào lên người Âu Dương Thụy, cô muốn chứng minh mình còn trong sạch, hôn lên đôi môi mỏng của Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy bị hôn bất thình lình, buông tay cô ra, nghiêm túc nhìn cô nói:
"Em biết mình đang làm gì không?"
"Biết."
Hạ Tịch Nguyệt dẩu môi tức giận nói đến, bởi vì Âu Dương Thụy cắt đứt nụ hôn của cô, làm cho cô vô cùng bất mãn.
"Không hối hận?"
Âu Dương Thụy lại hỏi, anh không muốn làm cho cô cảm thấy anh là người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
"Không hối hận!"
Hạ Tịch Nguyệt trả lời rất quật cường. Nghe được câu trả lời của cô, Âu Dương Thụy không nhịn được nữa, đổi bị động thành chủ động hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, lúc này Hạ Tịch Nguyệt bị hôn đột ngột cô không biết phải làm sao chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động.
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt từ trong bồn tắm đi ra, thả cô xuống giường ngủ, lúc này Hạ Tịch Nguyệt hối hận cũng không kịp nữa rồi, Âu Dương Thụy nhìn thân thể mềm mại óng ánh trong suốt của Hạ Tịch Nguyệt, không nhịn thêm được nữa, dùng lưỡi của mình phác họa cái lưỡi bé nhỏ của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn bị lạc trong nụ hôn của Âu Dương Thụy, không nhịn được kêu lên một tiếng, một tiếng Ưm này giống như chất xúc tác làm cho Âu Dương Thụy nghĩ muốn cô hơn.
"Bảo bối, nhìn anh đi, nhìn người hiện tại ở trên người em là ai?"
Hạ Tịch Nguyệt mở cặp mắt mờ mịch của mình ra, giọng khàn khàn nói:
"Âu Dương Thụy, Thụy."
Âu Dương Thụy nghe được câu trả lời thì bất chấp tất cả muốn có cô.
"A...Thật là đau!"
Biết cô là lần đầu tiên, Âu Dương Thụy nhịn được mình sắp bạo phá ** từ từ đợi cô thích ứng, nhìn Hạ Tịch Nguyệt khổ sở khóc thút thít, Âu Dương Thụy cúi người hôn lên những giọt nước mắt như viên trân châu kia, di chuyển đến môi Hạ Tịch Nguyệt, hi vọng có thể phân tán sự chú ý của cô, không bao lâu sau Hạ Tịch Nguyệt cũng chưa từng đau như thế, Âu Dương Thụy lúc này mới buông lỏng ** của mình, làm chuyện rung động nhất trên đời.
Ở thời điểm lần thứ ba, Hạ Tịch Nguyệt rốt cuộc không nhịn được tức giận hỏi:"Anh không phải là Gay sao?"
Âu Dương Thụy vừa phấn đấu vừa cười trả lời:
"Anh cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận."
"Nhưng anh không có phủ nhận mà, nếu như anh không phải là Gay thì cái hình kia là sao hả?"
Hạ Tịch Nguyệt tức giận chất vấn.
"A, em muốn nói những hình kia sao, đó là anh photoshop mà ra, kĩ thuật tin học của chồng em không tệ phải không nào? Có thể lấy giả làm thật rồi, ha ha."
Âu Dương Thụy vui mừng nói.
"Âu Dương Thụy, cái đồ lừa đảo này!."
Hạ Tịch Nguyệt tức giận hô.
"Gọi anh, ông xã."
"Không muốn, đồ lừa gạt!"
"Ngoan, gọi ông xã, anh thích nghe em gọi anh là ông xã."
"Không...không nên, không muốn."
Hạ Tịch Nguyệt không muốn gọi anh là ông xã, Âu Dương Thụy hung hăng đụng cô, Hạ Tịch Nguyệt quát to:
"Khốn kiếp, anh nhẹ một chút!"
"Có gọi ông xã không hả?"
Âu Dương Thụy uy hiếp.
"Ông, ông, ông xã."
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Hạ Tịch Nguyệt gọi có chút không quen miệng.
"Gọi thêm lần nữa cho anh!"
"Ông xã."
Một lát sau,
"Cái tên lường gạt này, anh nói nếu gọi 'ông xã' thì sẽ thả em ra mà."
"Anh có nói thả em đâu, anh chỉ đồng ý là sẽ nhẹ một chút cơ mà."
Âu Dương Thụy lại nói lời phúc hắc.
"Đồ lừa gạt!"
Lúc này thể lực của Hạ Tịch Nguyệt bị tiêu hao, cô hôn mê rồi.
Khi tỉnh lại, Âu Dương Thụy vẫn còn đang ở trên người cô, Hạ Tịch Nguyệt lại kêu gào:
"Xin anh đó thả em đi mà, em muốn ngủ, em buồn ngủ quá!"
"Không sao, em ngủ việc của em, anh làm chuyện của anh, hai đứa mình không làm trễ nãi nhau."
"Cái rắm nha, anh ở đây sao em có thể ngủ được chứ?"
"Vậy thì làm xong lần này anh để cho em ngủ."
"Lần trước anh cũng nói như vậy, anh mau đi xuống cho em."
"Không được đâu....bà xã, thời điểm then chốt như thế này, em bắt anh dừng lại, không phải cố ý muốn hành hạ anh sao?"
Nghe Âu Dương Thụy trả lời, Hạ Tịch Nguyệt là lần thứ bao nhiêu lại hôn mê nữa rồi, Hạ Tịch Nguyệt trước khi bất tỉnh chỉ nghĩ được duy nhất một điều:
'Ngàn vạn lần không được để một con sói đói quá lâu, nếu không người bị thương sẽ là mình, không thể chịu được.'
Âu Dương Thụy không phụ kì vọng, một đêm bảy lần, trời gần sáng mới thả Hạ Tịch Nguyệt ra.