Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi trên ghế chủ vị nhìn nữ nhân đứng phía dưới, sắc mặt hắn cực kì khó coi giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Liễu Tịnh Lâm cảm nhận được ánh mắt của hắn, thân thể co rúm lại, mỗi lần bị hắn nhìn như vậy, trong lòng nàng sẽ cảm thấy sợ hãi. Từ lúc nàng bước vào phòng, bọn họ vẫn duy trì trầm mặc như vậy.
Đúng lúc này, Hà Văn từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn Liễu Tịnh Lâm bên cạnh, sau đó hành lễ với Vân Mặc Thành, bẩm báo: "Vừa rồi nô tài nhìn thấy Liễu thiếu gia tiến vào Tướng phủ, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Nô tài phái người đến Bích Vân Các tìm cũng không thấy hắn ở đó."
Nghe lời này, sắc mặt Liễu TỊnh Lâm cứng đờ, hắn biết chuyện Liễu Cao Hoán đến Tướng phủ? Nàng đột nhiên nhìn về phía nam tử uy nghiêm trước mắt, hắn quả nhiên vẫn giống như trước kia, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Rõ ràng Hoán Nhi lén lút đến đây, vậy mà cũng bị hắn phát hiện. Nhưng mà cũng may hắn đã tới, hơn nữa hiện tại cũng không ở Bích Vân Các, như vậy kế hoạch cũng đã tiến hành.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Vân Mặc Thành nhìn Liễu Tịnh Lâm đứng dưới, lạnh nhạt nói.
Liễu Tịnh Lâm giật mình, vội vã cười nói: "Không có, Lâm Nhi chỉ đang nghĩ, không chừng Hoán Nhi tới thăm người cô cô này."
"Không phải ta đã nói rồi sao? Không có chuyện gì thì không được qua lại với Liễu gia. Ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai sao? Hả?" Vân Mặc Thành nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lâm, rống to.
LTL lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám nhìn Vân Mặc Thành, thân thể hơi phát run, nói: "Lão gia, ta... Lâm Nhi không cố ý, chỉ là lâu rồi Lâm Nhi không gặp người nhà mẹ đẻ, có chút nhớ nhung nhưng không dám nói với ngài, cho nên..."
"Cho nên mới kêu Liễu Cao Hoán đêm hôm khuya khoắc chạy tới Tướng phủ sao? Ý ngươi là ta vô tình vô nghĩa, không cho ngươi về nhà mẹ đẻ? Được, ngươi đã muốn về như vậy thì cứ trở về đi!" Vân Mặc Thành tiếp lời nàng, giơ tay chỉ ra bên ngoài, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm há hốc mồm, trước mắt chỉ có thể tiếp tục bịa lý do như vậy, nếu không sự tình bại lộ sợ là nàng sẽ chết vô cùng thê thảm.
"Lão gia, van xin ngài tha cho Lâm Nhi đi, về sau Lâm Nhi không dám nữa." Liễu Tịnh Lâm nức nở cầu khẩn.
Bên cạnh, Hà Văn nhìn bộ dáng này của Liễu Tịnh Lâm, trong lòng thở dài.
"Không dám? Có chuyện gì mà ngươi không dám?" Vân Mặc Thành liếc nhìn người phía dưới một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Nói đi, hôm nay hắn tới Tướng phủ làm gì?"
Nghe hắn hỏi vậy, trong lòng Liễu Tịnh Lâm hồi hộp, nàng ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cười nói: "Vừa rồi Lâm Nhi đã nói rồi, hắn tới thăm Lâm Nhi."
"Đêm hôm khuya khoắc tới thăm ngươi?" Vân Mặc Thành đi về phía trước mấy bước, vươn tay nâng cằm Liễu Tịnh Lâm, sắc mặt âm lãnh, trong mắt hiện lên ý cười châm chọc, "Chỉ bằng khuôn mặt này, sợ là không vào được mắt hắn."
Liễu Tịnh Lâm trợn to mắt, vội vàng kéo y phục Vân Mặc Thành, nói: "Lão gia, Lâm Nhi không có..." con ngươi nàng đảo một vòng, sắc mặt có vẻ hơi khó xử, "Thật ra, có chuyện này Lâm Nhi không biết có nên nói hay không."
"Có lời gì cứ nói." Vân Mặc Thành hất tay Liễu Tịnh Lâm nắm y phục hắn ra, nhịn không được nói.
Thấy động tác của VMT, sắc mặt LTL cứng đờ, có chút khổ sở. Nàng hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, nói tiếp: "Lâm Nhi nghe Nguyệt Nhi nói, lần trước Hoán Nhi tới Tướng phủ tham dự thọ yến, vẫn nhớ mãi không quên Tam tiểu thư, cho nên, tối nay..." Nói tới đây, nàng nhất thời ngừng lại.
VMT nhìn LTL một cái, ánh mắt như dao, hồi lâu sau, trầm giọng nói: "Nói tiếp!"
Trong lòng LTL mừng thầm, lần này để xem Vân Yên làm thế nào thoát được, nàng tiếp tục khổ sở nói: "Hắn tới gặp Yên Nhi."
"Được, tốt!" Vân Mặc Thành nghe lời này, giận dữ cười, "Xem ra nàng muốn chết!" Nói xong, hắn trầm giọng nói với Hà Văn: "Lập tức phái người bao vây Biện Hiên Các, ta muốn nhìn một chút, nghịch nữ này muốn làm chuyện xấu xa gì." Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa.
Hà Văn liếc nhìn LTL quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, cuối cùng đi theo Vân Mặc Thành ra ngoài.
Sau khi Vân Mặc Thành rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Liễu Tịnh Lâm, nàng lập tức xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, nghe lời sau cùng hắn nói, nàng chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái. Thù mới hận cũ, hôm nay rốt cuộc có thể tính toán rõ ràng rồi. Nàng từ từ bò dậy, chỉnh trang lại mặt mũi, y phục, vẫn là mỹ nhân Liễu Tịnh Lâm nổi tiếng kinh thành năm đó.
Biện Hiên Các.
Cửa phòng 'bùm' một tiếng, bị người ta đá mở, cô gái một thân y phục tím nhạt đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu đột nhiên cả kinh, đứng dậy.
Một đám người cùng nhau chen vào, sau đó giữa đám người tách ra một lối đi, Vân Mặc Thành đi vào.
"Nói, người đang ở đâu?" Vân Mặc Thành tức giận trừng mắt Vân Yên, quát lên.
Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, hành lễ với Vân Mặc Thành, nghi ngờ hỏi: "Cha, người nào ở đâu? Ngài đang tìm ai sao?"
Vân Mặc Thành không nhìn Vân Yên, đi thẳng vào phòng trong, vén màn lên, quan sát trái phải, sau đó khẽ quát Hà Văn phía sau: "Còn không mau lục soát!"
Thấy Vân Mặc Thành cũng không để ý đến nàng, Vân Yên tiến lên, bắt lấy cánh tay hắn, nói: "Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao muốn lục soát phòng nữ nhi?"
Vân Mặc Thành đột nhiên nhìn Vân Yên, trực tiếp hất tay nàng ra, chán ghét nói: "Ngươi hỏi rất tốt, sao ta lại sinh ra một nữ nhi táng tận lương tâm như ngươi, hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi, miễn cho người khác nói ta không biết dạy con!"
Vân Yên kinh ngạc nhìn Vân Mặc Thành, há hốc mồm, nói không ra lời.
Lúc này, Liễu Tịnh Lâm đi vào, nhìn Vân Yên, thở dài nói: "Tam tiểu thư, nếu ngươi thật sự thích Hoán Nhi thì có thể nói lão gia đến Liễu phủ cầu hôn, không cần phải làm ra chuyện vô liêm sĩ như thế."