Ơ, mở cái hộp đó ra ấy hả? Để xem nào, phải rồi, sau khi đá nó lăn lóc qua một bên thì nàng nhớ rõ ràng trong một tích tắc đã thấy nó tự động đậy và điều đó làm con quái vật tò mò trong nàng trỗi dậy. Nàng quên luôn cả bản tính nhút nhát rụt rè hàng ngày của mình để cầm nó lên, mở ra xem, kết quả là nhận được một làn khói đen bụi mù có mùi như khói thải xe buýt phả thẳng vào mặt.
Như người ta vẫn nói là: Sự tò mò giết chết con chim sẻ. Giờ Nayeon đang phải ngồi toát mồ hôi trước chất giọng nghiêm trọng và ánh nhìn đầy tính thẩm tra của vị Thần Chết.
"Phải, chị có hé ra xem một chút. Chỉ một chút thôi"
Nàng cố gắng nói giảm nói tránh hết mức có thể.
"Đã thấy cái gì?"
"Một làn khói đen bay ra. Chị... đã hít nó."
Myoui Mina nghe vậy thì cau mày đứng dậy, đi vòng vòng xung quanh nàng. Chà, cái người à không, cái tên thần kì quái này, có gì thì nói mau để nàng còn lo chuẩn bị tinh thần chứ cứ im ỉm đi qua đi lại đến chóng cả mặt như thế này, nàng đến lên cơn đau tim mà chết mất.
"Đừng có gọi tôi là tên thần kì quái. Tôi đang nghĩ cách cứu mạng cô đấy."
Em gườm gườm nhìn nàng, vẻ hờn trách. Em đang thử đọc suy nghĩ của nàng để xem đúng chính xác chuyện gì đã diễn ra lúc đó, ai ngờ lại nhìn thấy rõ mồn một bốn chữ "tên thần kì quái" to đùng trôi ra.
"Em có thể nói rõ xem...là là có chuyện gì không?"
Nayeon nhận thức được là chuyện có liên quan đến sự sống chết của mình thì tự nhiên không khỏi sợ hãi, nàng đâu có ngờ lại đến mức tệ nhất như thế. Cách đây hơn một giờ nàng đã nghĩ mình thật lời khi đổi cái hộp đen từ trên trời rơi xuống lấy một công việc ngon ơ ở H&M và cách đây mười lăm phút nàng vẫn còn thoải mái ngồi xem chương trình TV yêu thích, ăn kem dâu ngọt lịm, vừa cười vừa nghĩ đến toàn chuyện sung sướng sau này. Năm nay nàng mới hai mươi ba, không lẽ cuộc đời Im Nayeon chỉ ngắn ngủi đến thế thôi? Ngay lúc này, sao tự nhiên nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hồi còn nhỏ, nghĩ đến những lúc vui vẻ nhất, nghĩ đến những lúc buồn khổ nhất, nghĩ đến cả người bạn duy nhất - Kim Jisoo, nghĩ đến cả mấy đứa đầu gấu hồi cấp ba hay bắt nạt mình...
Ô, nàng đâu có định khóc đâu nhưng thật sự sợ quá, cứ phải thử đùng một cái được một vị Thần Chết lạnh lùng thông báo rằng mình sắp chết sau khi thần đưa mình lên tột đỉnh của sự hạnh phúc, may mắn đi. Trèo càng cao, ngã càng đau.
Mina nhìn nàng thút tha thút thít trước mặt cũng không đành lòng nhẫn tâm trách móc gì thêm. Em thật ra thì không hoàn toàn là thần, em là á thần thôi. Cha em là vị Thần tối cao cai quản địa ngục, mẹ em là một mĩ nhân ở dương gian. Có lẽ vì mang một nửa dòng máu của con người trong huyết quản nên cha nói em luôn dễ mềm lòng hơn các Thần Chết khác.
"Này, đừng có khóc."
"Em cứ thử là chị đi rồi biết..."
Nàng đưa tay quệt nước mắt nhoè nhoẹt, ấm ức đáp trả. Mina gãi đầu gãi tai rồi đột nhiên rùng mình biến thành một bản sao của Im Nayeon, y như tạc, giống từ đầu đến chân, cứ như hai chị em song sinh vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
forget me not - mina x nayeon x momo
FanfictionForget Me Not Mina - Nayeon Không có ai là ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc đời của một ai cả. Note: đang tiếp diễn với tốc độ ra chap như rùa bò và tình tiết lê thê nhích từng bước :)) xin hết sức thông cảm và kiên nhẫn. Hải Nhân.