Trong phòng mùi máu tanh rất đậm, nhưng nó không phải máu của tôi. Huy Kiến sững sờ nhìn bàn tay của mình, móng tay dài nhọn nhọn mang theo vết máu. Vô Ảnh suy yếu ngã xuống trước mặt tôi, tôi nhìn cậu ấy trong lúc nhất thời không cách nào suy nghĩ.
"Lão công, Huy Kiến, hai người không nên làm như vậy!" Một giọng nữ ôn nhu vang lên, tôi mờ mịt xoay người, người phụ nữ đóng cửa. Sắc mặt bà tái nhợt, da dẻ màu trắng không khoẻ mạnh, mái tóc dài màu tím cơ hồ sắp chạm xuống đất. Tuy rằng đã xảy ra biến hóa, thế nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đây chính là bà chủ của quán trọ ôn tuyền. Bà là yêu quái sao?
"Mẹ!" Huy Kiến không tiếp tục để ý chúng tôi hướng về phía bà đỡ bà. Bà quay về Huy Kiến suy yếu cười cợt, quay đầu gọi, "Lão công..."
Ông lão đi lại tập tễnh chậm rãi đi về phía chúng tôi, tay ông còn cầm một hòm thuốc. Ông hướng về phía Vô Ảnh thông thạo giúp cậu ấy xử lí vết thương. Bà lão quay về tôi xin lỗi cười cợt,
"Xin lỗi, Higurashi tiểu thư, tôi vẫn còn nhớ cô. Ba năm trước cô xuất hiện cùng với các cô gái khác tôi liền biết cô. Cô không nên trách Huy Kiến, tuy rằng tôi là yêu quái, nhưng mạng sống của yêu quái cũng có hạn."
Tôi kinh ngạc nhìn bà lão, lại quay sáng nhìn người đang cứu hộ cho Vô Ảnh. Tiếng cười của bà lão khẽ vang lên bên tai tôi.
"Sự tình không như cô nghĩ đâu. Rất nhiều năm trước, lão công của tôi vì tôi mà biến thành bán yêu. Đây không phải dáng vẻ vốn có của ông ấy."
Tôi chuyển hướng nhìn ông lão, ông ấy đã khôi phục dáng dấp ba năm trước. Tôi nâng lên lông mày, bất khả tư nghị nhìn bọn họ. Bà lão thuận khí, tiếp tục nói,
"Mặc kệ tôi nói bao nhiêu lần họ cũng không chịu nghe ngọc tứ hồn là vật không tốt. Cho nên mới lừa gạt cô để cô tới nơi này. Thật sự rất xin lỗi."
Bà lão quay về tôi nói, bà liếc Vô Ảnh một chút, trên mặt tiếu ý sâu hơn, "Có điều tôi cũng rất muốn một lần gặp cô."
Muốn gặp tôi một lần? Đây là ý gì? Tôi nghĩ hoặc nhìn bà, trên mặt bà nụ cười càng thêm xán lạn.
"Vận mệnh luôn kỳ quái như vậy, không biết nó khởi nguồn từ nơi nào, Higurashi tiểu thư, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều."
Tôi chớp mắt khẽ gật đầu, tuy rằng tôi không biết tại sao bà ấy lại cảm ơn mình.
Vết thương của Vô Ảnh đã xử lí xong, cậu ấy nằm sấp dưới đất bế khởi con mắt. Đâu là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ ở hiện đại của cậu ấy. Dáng vẻ của cậu ấy so với thời chiến quốc lại không giống. Mái tóc đen cắt ngắn, bộ đồ trên người mặc rất thoải mái.
T-SHIRT sam, quần jean màu đen. Nếu như không phải là Vô Ảnh, có lẽ lợi trảo của Huy Kiến đã rơi vào trên người tôi.
Vô Ảnh nâng mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, "Kagome..." Cậu ấy chậm rãi ngồi dậy kinh ngạc nhìn tay chân mình.
"Đúng, bây giờ cậu không còn trong suốt rồi." Tôi chớp mắt sờ Vô Ảnh, "Tuy rằng tôi không biết tại sao nhưng sau khi vết thương lành, cậu mau đi tìm Trí Mỹ đi."
Mặt Vô Ảnh bỗng nhiên ảm đạm đi, cậu ấy cầm lấy điện thoại di động của tôi, cấp tốc ấn xuống mấy nút, một lúc lâu thì đưa ra trước mặt tôi. Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh, bức ảnh là hình của một số nam nữ trong bộ áo cưới. Không nhìn ra cô gái kia chính là Trí Mỹ, còn người đàn ông đứng cạnh cô lại giống hình dáng Vô Ảnh hiện giờ.
"Một tháng trước, Trí Mỹ đã kết hôn. Cô xem người đứng cạnh chính là chồng cô ấy."
Vô Ảnh nhàn nhạt nói, tôi nhìn chằm chằm cậu ấy không thể biết cậu ấy đang nghĩ gì. Tôi nheo mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới hôm đó là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của chúng tôi.
"Tại sao? Tại sao cậu không nói cho cô ấy biết chân tướng, kể cả lúc ở trong mơ?"
Tôi cầm lấy tay Vô Ảnh, bỗng nhiên cảm giác trước nay chưa từng có một tia hoảng sợ, hoảng sợ như vậy cũng không phải bởi vì hoàn cảnh, trong lòng tôi phảng phất thứ gì đó đang giãy dụa liền muốn toát ra.
Vô Ảnh vỗ vỗ tay của tôi, quay về tôi ôn nhu cười nói,
"Thực ra tôi vốn không nên xuất hiện. Đối với Trí Mỹ mà nói, tôi chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mà hắn mới là tồn tại thật sự. Tôi là một cái bóng, hay là vốn là cái bóng của hắn mà thôi."
Tôi nhìn chằm chằm Vô Ảnh muốn an ủi nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
"Tôi không sao. Kỳ thực một tháng trước tôi biết sau khi cô ấy kết hôn cũng không quá khổ sở. Cũng vì cô ấy cảm thấy hạnh phúc mà cao hứng. Kagome, sau một tháng tôi đã nghĩ rất kĩ một chuyện. Tôi..."
Vô Ảnh chưa nói hết, cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Hội Lý đã xuất hiện ở cửa, một giây sau đã ôm lấy tôi.
"A!" Tôi há hốc mồm, nhìn chằm chằm Hội Lý lại sờ trán của cậu ấy kiểm tra nhiệt độ bình thường của cậu ấy. Theo tôi duỗi hai ngón tay ở trước mặt cậu ấy lấy động.
Hội Lý nguýt một cái, ấn xuống ngón tay không an phận của tôi, "Kagome, cậu có nghe mình nói chuyện không đấy?"
"Chỉ là làm như vậy mới cảm thấy được. Hội Lý, cậu nói là cậu đã biết từ lâu, Huy Kiến là bán yêu, nhưng vẫn đồng ý làm bạn gái của anh ta, thậm chí còn đi cùng anh ta đến Osaka." Tôi trợn mắt lên lại tái diễn sự thực mà mình nghe được một lần nữa.
Hội Lý yên nhiên nhất tiếu, dùng lực gật gật đầu. Tôi bóp trán, cảm giác tôi chưa từng chân chính nhận thức cậu ấy.
"Thực ra mình đã biết từ lâu, chỉ là chờ anh ấy nói cho mình biết." Hội Lý mang trên mặt nụ cười giảo hoạt. Tôi hồ nghĩ nhìn cậu ấy, ngay cả tôi không thể nhân rõ yêu quái, cậu ấy lại biết từ lâu.
Hội Lý đỏ mặt tiến đến một bên tai của tôi nhỏ giọng nói rằng, "Chúng mình đã yêu nhau ba năm rồi. Ở trong tự nhiên sẽ có thân mật, nhưng mà anh ấy luôn yêu quý mình cố định mỗi ngày mỗi tháng. Mặc kệ nghỉ hè chúng tôi phải đi lữ hành, vẫn là thời điểm khác, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Lại một lần nữa chúng mình đi lữ hành, mình đặc biệt nhớ muốn nghiệm chứng một chút. Nhưng lại cho mình giả bộ ngủ. Sau đó mình phát hiện nguyên lai đằng sau kính áp tròng màu đen của anh ấy, mình đi thư viện xem rất nhiều tư liệu nói về yêu quái. Mới biết có một loại yêu quái gọi là bán yêu. Mỗi tháng chỉ có một ngày biến thành con người bình thường."
Con mắt của tôi trợn lên càng to hơn, lần thứ hai bất khả tư nghị nhìn Hội Lý, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Sesshomaru không mặc quần áo.
"Kagome, cậu sẽ có người mình thích thôi." Hội Lý chắc chắc nhìn tôi. Tôi chớp mắt, không có phủ nhận. Đối với Sesshomaru cảm giác yêu thích là không sai.
"Đúng rồi, ở lại đây mấy ngày nha. Mình đã đồng ý gả cho Huy Kiến. Hôn lễ của bọn mình sẽ tổ chức sau ba ngày."
Lần này, tôi thật sự bị tin tức của cậu ấy làm hôn mê.
#
Ba mẹ Hội Lý sau khi biết con làm tổ chức hôn lễ liền chuẩn bị đồ cưới, cũng đối với cậu ấy ở tuổi hai mươi được gả đi thuận lợi là niềm vui mừng. Bọn họ luôn tôn trọng ý kiến của Hội Lý, hôn lễ làm đơn giản mà ấm áp, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Hội Lý ba người chúng tôi khóc lóc ôm lấy nhau. Sau khi hôn lễ kết thúc, các cậu ấy lại lên xe lửa chạy về Tokyo.
Tôi ngồi ở trên ghế mây trước quán trọ, nghĩ mấy ngày nay lữ trình ở Osaka quá nhiều ngoài ý muốn. Tuy rằng tôi xác định mình thích Sesshomaru, nhưng cảm giác như vậy sẽ là yêu sao? Ngày đó tôi với anh ta cùng nhau nhảy xuống vách núi, nhưng không có suy nghĩ gì thêm. Thế nhưng điều đó cũng là bởi vì tôi biết nơi này là thế giới gì. Hay là, tôi chỉ muốn tìm một cái cớ để trở lại?
"Kagome, còn chưa ngủ sao?" Giọng nữ ôn nhu vang lên ở bên tai, tôi quây đầu quả nhiên gặp được Fujino thái thái. Tôi quây về phía bà cười cợt, bà ngồi xuống cạnh tôi. Một cơn gió thổi tới, tựa hồ còn mang theo mùi vị ngọt ngào. Tôi nhắm mắt lại hưởng thụ, tiếng Fujino thái thái lần thứ hai vang lên,
"Cô định xử lí việc của Vô Ảnh như thế nào?"
Nghe vậy, tôi quay đầu không hiểu nhìn bà. Bà cười cao giọng khó lường,
"Kagome, cô có nhớ đã từng có một người nói cho tôi biết, lừa mình dối người là không đúng. Sau khi lừa gạt quá lâu, sẽ khiến người khác không nhìn rõ chân tướng."
"Lão bà, tại sao bà lại đi ra một mình vậy?" Fujino tiên sinh cầm áo choàng trong tay đi ra, ông quét tôi một chút, chấp lên tay Fujino thái thái hướng về quán trọ đi tới. Tôi nhíu mày, cứ có cảm giác mình đang đắc tội với ông ấy.
"Bà ấy nói không sai. Cô không nên tiếp tục lừa gạt mình Kagome." Phía sau truyền đến tiếng Vô Ảnh. Thân thể của tôi khẽ run lên, muốn chạy trốn nhưng cuối cùng không có cơ hội.
"Kagome, tôi nhất định phải nói cho cô biết, tôi thích cô, tôi rất muốn ở bên cạnh cô."