Tác giả: Nhất Bút Niên Hoa
Convert: ngocquynh520
Editor: Quỳnh_ỉn, Ciao J, selina_tran, Thu Thủy
Số chương : 103 chương + 3 ngoại truyện
Lịch post tạm thời: 1 ngày 1 chương
Nguồn: diễn đàn Lê Quý Đôn
Truyện edit mừng sinh nhật lần thứ 13 của diễn đàn 25/06/2016
Giới thiệu:
Bị phụ thân coi như quân cờ để đổi lấy lợi ích, bị phu quân trên danh nghĩa hèn hạ xảo trá bắn trọng thương, Thẩm Hành Vu nghĩ, vì tự do mà cái giá nàng phải trả quả là hơi lớn.
Người ta thường nói, ông trời luôn công bằng. Bỏ qua một tên nam nhân cặn bã, đôi mắt không phân biệt được ngọc trai, lại đưa tới cho nàng một nam nhân tốt cực phẩm trên đời. Chỉ có điều, lai lịch của nam nhân này cũng hơi lớn một chút.
Nam nhân cặn bã là thái tử Hoài Bắc, nhưng nam nhân này lại là Vương chí tôn tối cao của Hoài Nam.
Lời đồn nói, hắn tuấn mỹ như thiên thần nhưng lòng dạ ác độc như ma quỷ, một gương mặt tuấn tú hấp dẫn vô số tiểu thư quý tộc ùa đến, một thanh ngự kiếm lại chém đứt vô số người mơ mộng hão huyền.
Lời đồn nói, hắn không gần nữ sắc, tính tình không tốt, không nói cười tùy tiện, không có hậu cung, thiên hạ làm trọng.
Người ta còn đồn cái gì? Lời đồn chính là cái rắm!!
[Đoạn ngắn một, về độc sủng]
"Vương hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ nên có phong phạm của Phượng tôn, phải ân huệ cùng hưởng, như thế Hoài Nam của chúng ta mới có thể hưng thịnh."
"Quan hệ quân thần cần có nữ nhân trợ giúp, Vương hậu là người hiểu đạo lý như vậy, nhất định hiểu được lời nói của lão phụ."
"Vương hậu nương nương..."
...
Bên tai nghe một đám quý phu nhân giảng dạy, Thẩm Hành Vu trừng mắt lên, ngoảnh mặt về phía nam nhân vừa đi vào điện Ngô Đồng nói: "Thật ồn ào."
"Bình thường thủ đoạn đối phó với ta đâu hết rồi, hay là nàng không muốn mở miệng, chờ ta trở lại đuổi người?" Mộ Phi Chỉ không e dè mà kề tai nói nhỏ với nàng trước mặt mọi người.
"Mộ Phi Chỉ, câu nói vừa rồi là của con chàng nói với chàng." Thẩm Hành Vu làm ổ trong lòng nam nhân, tay nhẹ nhàng thả trên bụng, trong mắt lóe lên giảo hoạt.
Nam nhân vừa nghe, khí tràng quanh thân lập tức thay đổi. Hắn ôm Thẩm Hành Vu đứng dậy, giọng nói vô cùng lạnh lùng phân phó cho Hắc Ưng ở sau lưng: "Cắt toàn bộ lưỡi của các nàng cho ta."
"..."
"Mỗi nhà lại đưa tới mười cơ thiếp." Bọn họ đã có lá gan làm, thì phải khiến cho bọn họ nếm thử mùi vị hậu viện bốc lửa.
"Vương thượng thứ tội!" Một đám quý phu nhân sợ tới mức quỳ xuống toàn bộ.
Nam nhân ôm nữ nhân dừng bước, nghĩ nghĩ, mọi người ở đây tưởng rằng có thể xoay chuyển thì bỗng nhiên hắn nói: "Cãi nhau quấy rầy đến thanh tĩnh của Vương hậu và tiểu Vương tử, thôi, chém toàn bộ!"
"...."
[Đoạn ngắn hai, về tình địch]
Hai nước giao chiến, nam nhân cặn bã nhìn nữ nhân mặc chiến bào đi theo bên cạnh Hoài Nam Vương, cắn răng nói: "Thẩm Hành Vu, ta còn chưa bỏ ngươi, dựa theo lễ pháp trong thiên hạ, ngươi vẫn là chính phi của Tần Huyền Qua ta."
Nam nhân ngồi ở bên, lười biếng nhắm cung trong tay vào nam nhân cặn bã, tùy ý nói: "Lễ phép? Vẫn là để ta bắn ngươi một mũi tên, vậy thì trên lễ phép ngươi chính là phu quân đã chết của nàng."
Có đôi khi, đối với tình địch phải trực tiếp bạo lực như vậy.
[Đoạn ngắn ba, về tiểu cầm thú]
Trải qua sự cố gắng ngày đêm của đại cầm thú phúc hắc, tiểu cầm thú ngậm thìa vàng hoa hoa lệ lệ ra đời.
"Phụ vương, vì sao người lại hôn nhẹ mẫu thân?" Oa nhi cố gắng bò lên trên chân của nam nhân, thân thể mềm mại ghé vào trên đầu gối của hắn, ngửa gương mặt tinh xảo tò mò hỏi.
"Vì sinh tiểu muội muội." Nam nhân phê duyệt tấu chương, vẻ mặt không đổi trả lời.
"A? Phụ vương vì sinh tiểu muội muội mới hôn nhẹ mẫu thân, con đi nói cho mẫu thân biết." Vẻ mặt tiểu oa nhi cười gian trượt khỏi đùi nam nhân, bước chân nhỏ muốn chạy ra khỏi đại điện.
"Xú tiểu tử, cút về cho ta!!!" Nam nhân nổi giân gầm lên một tiếng.
Truyện này là một với một, nam nữ chủ sạch về thể xác và tinh thần.
Chương 1: Trọng thương
Phong Đô là giao giới giữa hai nước Hoài Nam và Hoài Bắc, cát vàng ở khắp nơi, hạt cát bị cuồng phong quét qua, nhảy mua theo cơn gió, đánh vào mặt người đau rát. Dưới tường thành cao lớn, là mười vạn binh mã xếp hàng chỉnh tề, mà treo lơ lửng trên tường thành là một nữ nhân cả người toàn máu. Máu chảy ra từ miệng vết thương giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên làn váy của nàng. Tứ chi Thẩm Hành Vu bị buộc chặt, nàng bị người ta dùng dây thừng treo trên tường thành, dùng một góc độ mắt kỳ lạ để nhìn cảnh tượng dưới tường thành. Mà phu quân của nàng, lúc này đang mặc khôi giáp màu trắng bạc ngồi trên con ngựa cao to, ánh mắt bế nghễ không hề dừng lại trên người nàng một giây nào.
"Tần Huyền Qua, nếu ngươi đáp ứng lui binh, ta sẽ tha cho vương phi của ngươi." Một người đàn ông dáng dấp cao lớn, mặt râu quai nõn đứng chính giữa tường thành, hô lên với nam nhân dưới thành.
Nam nhân lập tức cười nhạo một tiếng: "Vương phi? Trong mắt bổn vương, chỉ là một con cờ ngồi ở nơi không quan trọng, ngươi muốn nắm thóp bổn vương thì phải đưa ra đồ gì đáng giá, nữ nhân đê tiện thấp hèn như vậy, đúng là lãng phí thời gian."
Dường như nam nhân râu quai nón không ngờ Tần Huyền Qua lại không muốn gặp vị hôn thê của hắn như vậy, nghe thấy giọng điệu không thèm để ý của hắn, trong lòng chỉ cho là hắn ta làm dáng một chút, vì vậy khẽ nhấc ống tay áo lên, một ám khí màu đen nháy mắt bay về phía bóng trắng. Mọi người chỉ nghe thấy "vù" một tiếng, ám khí đâm thẳng vào lưng Thẩm Hành Vu, rốt cuộc không ngăn được vị ngai ngái trong cổ họng, nàng phun ra một ngụm máu tươi.