_Em dám bỏ đi sao Mặc Song Ngư?
_Ầm...
Hắn đập nát tấm ảnh cưới của cô và hắn, từng mảnh thuỷ tinh bể ra bắn khắp phòng, hắn giẫm lên mấy mảnh thuỷ tinh đó đi ra khỏi phòng
Hắn nhanh chân đi vào xe, hắn nhấn ga rồi lao ra ngoài bằng tốc độ kinh khủng, màn đêm khi trời gần sáng gió rất ghê rợn cũng không bằng cơn giận dữ như lửa đốt nghi ngút trong lòng, hắn mà tìm ra cô thì số phận của cô rất thê thảm
_Em dám bỏ trốn sao? Trong khi hợp đồng chưa hết hạng?
_Đóng băng tất cả tài khoản của Song Ngư cho tôi
Hắn điện thoại cho nhân viên dặn dò, hắn lao như điên ra đường vắng tìm cô với tất cả bực tức điên tiết
_Để xem em đi được bao xa?
Hắn đến rất nhiều nơi tìm cô, từ nhà người quen đến tập đoàn, một khi cô đã muốn ra đi rồi thì làm sao hắn tìm ra. Lúc trời gần sáng hôm nay hắn có cảm giác rất lạ nên dậy rất sớm không ngờ phát hiện cô bỏ đi
_Tôi sẽ không để em sống yên ngày nào
Hắn nghiến răng, đôi mắt đầy hận thù, hắn chạy trên con đường vắng hai bên không có người, vừa đi được một khoản đã thấy một người rất giống cô, hắn cho xe lùi lại và phát hiện đó là cô, hắn nhếch môi cười đểu nhẹ nhàng xuống xe
_Mặc Song Ngư!
Hắn thét lên tên cô, cô vừa xoay lại đã bị dọa sợ cô tái mặt trượt chân ngã xuống đồi
_A....
_Song Ngư....Song Ngư...
Hắn hốt hoảng gọi cô khi mà cô đang lăng dài xuống dốc, hắn nhảy xuống cùng cô, cả hai lăng rất nhiều vòng, cô nhắm mắt sợ hãi không còn biết gì
.....
_Đấy là vợ con hả? Con bé xinh quá, hai đứa đang giận nhau à? Có vẻ con bé yêu con rất nhiều
Cụ già món mén cười hiền, cả cô và hắn đều rơi xuống trước cửa nhà bà, vì bà sống trong vùng quê nghèo, ẩm thấp chứ không ở trên cao phố thị ồn ào, những tưởng không có bà hai người đã chết mất mạng vì cây cối gai gốc và bị thương do ngã từ trên đồi xuống
_Con phải yêu thương vợ nhiều hơn, thoạt nhìn thôi đã biết con rất quan trọng với con bé
Cụ già bỏ ra ngoài để lại cô và hắn trong căn nhà nhỏ, cô thoi thóp ngủ hơi thở vẫn đều đều cũng may trên mặt không có vết thương nào lớn, ở cổ tay và chân chỉ bị trầy sơ sơ, còn hắn vẫn bình yên, hắn ngồi trên giường nhìn cô rất lâu hắn quan sát cô với con mắt rất tức giận hắn không nghĩ cô to gan dám bỏ trốn kiểu đó
_Chắc là em không ngày nào muốn sống yên ổn...được thôi
Hắn vuốt nhẹ gương mặt hốc hác của cô, hắn nhất định không để cô được yên vì cô làm mất rất nhiều thời gian của hắn
_Hụ...hụ...nước...tôi khát nước....
Hắn lấy nước cho cô uống, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, hắn kiên nhẫn đợi cô tỉnh dậy, một lát sau cô mới từ từ mở mắt vừa nhìn thấy hắn đã rất hốt hoảng
_Thiên Yết???
Cô tái mặt lùi về sau không dám đến gần hắn, hắn kéo tay cô rất mạnh buộc cô phải nhìn vào mắt hắn
_Em có gan bỏ trốn sao không có gan đối diện?
_Tha cho tôi...huhu...
Cô sợ hãi khóc rống, hắn cười nhạt trên gương mặt biểu lộ rất nhiều điều kinh khủng
_Em muốn rời khỏi tôi? Lý do?
Hắn kéo cô đến gần, hắn vuốt hết mấy sợi tóc rồi của cô sang một bên, hắn nhỏ nhẹ hỏi nhưng trong lời nói rất nặng nề khiến cô khiếp sợ
_Tôi...tôi không muốn sống cùng anh vì...vì ngày nào cũng xảy ra chuyện tôi rất mệt...Cả anh cũng không vui....huhu....Thiên Yết tôi thật sự không có ý bỏ trốn đâu....chỉ là chúng ta cần khoản cách
_Giải thích hay lắm
_Để tôi yên...huhu....
Cô ôm đầu bế tắt, cô sợ hắn đến nỗi khóc đến khản cổ
_Nếu tôi không tìm ra em thì sao? Bản hợp đồng đó phải xử lý thế nào?
Hắn nắm tay cô vuốt ve, bàn tay run rẩy chỉ muốn thoát khỏi hắn
_Huhu...tôi không có ý lấy tài sản anh cho trong hợp đồng bỏ đi đâu làm ơn tin tôi...tôi chỉ không muốn ăn mệt mỏi thêm thôi...huhu....
_Nín khóc đi
Hắn lau nước mắt cho cô, đôi mắt to nheo lại thở dài
_Làm ơn tin tôi....tôi đi không đem theo bất cứ thứ gì hết mà...huhu...
_Em muốn rời xa tôi? Tôi đáng sợ lắm hả? Vậy tôi nói cho em biết sống chết đều là của tôi trừ khi nào bản hợp đồng này hết hạng, là ai ép buộc em ký tên? Chính bản thân em...Lãnh Thiên Yết này chưa từng ép buộc ai
_Vụt....
Hắn xé nhỏ bản hợp đồng quăng vào mặt cô để cô nhớ tất cả đều do cô lựa chọn chứ hắn chưa hề cầu xin cô
_Tôi sai rồi...huhu
_Biết sai? Em không biết thê thảm nhất là khi bỏ trốn mà bị bắt lại hả? Hậu quả rất lớn
Hắn đấm mạnh vào cửa khiến cô giật mình. Tim như rơi ra ngoài vì quyết định ngốc nghếch của mình
_Nếu có người phát hiện ra chuyện hợp đồng phải làm sao? Em sống mà không biết điều
Hắn chỉ tay vào mặt cô sỉ vã cô chỉ biết khóc nghẹn
_Thiên Yết, tôi sai rồi.......huhu
_Nước mắt của em không làm tôi lay động đau...
Khi cô ôm chân hắn hắn vẫn không lay động, hắn nâng khuôn mặt đau khổ của cô lên lạnh nhạt doạ cô bằng cách khốn khổ nhất
_Tôi...
_Em nhận mình không sai? Em yên tâm những thứ tôi cho đi không bao giờ lấy lại, tất cả đều đã bẩn
_Vì cái gì mà anh lạnh nhạt đáng sợ đến vậy? Huhu...
Cô đứng dậy nhìn sâu vào đôi mắt đẹp như sao nhưng lạnh như băng, từ ngày gả cho hắn cô chưa bao giờ thấy hắn cười một cách vô tư
_Tôi ra sao không liên quan đến em
Như bị nói trúng tâm lý. Hắn cau có điên tiết quát nạt đôi mắt bị bao vây bởi tia máu đỏ, bởi vì hắn lúc nào cũng giữ một bí mật cho tính cách khó gần và lạnh nhạt của mình
_Mau xin lỗi, nếu không quảng thời gian sau này em tự hiểu....em muốn chống đối tôi?
_Tôi không làm sai
_Giữa chúng ta không bao giờ xuất hiện tình yêu, em không sai? Ngày hôm nay xem như chưa xảy ra, mau đi đi, biến khỏi mắt tôi
Hắn chỉ tay ra ngoài bảo cô đi đi, xem như cô được tự do rồi, cô vẫn đứng đấy nhìn hắn trong con người hắn bây giờ không còn muốn ràng buộc cô nữa
_Đi đi...
Đến lúc hắn xua đuổi cô thì cô lại không chịu đi
_Hay đợi tôi cho thêm tiền?
hắn giơ rất nhiều tiền lên cao, ánh mắt điên tiết sắp không kìm chế nổi vì bị cô chọc giận, cô rụt rè nhún vai vì tưởng hắn tát cô, nhưng với hắn thì không bao giờ làm vậy
_Có phải sâu trong tâm hồn Thiên Yết có gì đó tổn thương rất lớn? Anh ta tìm được mình nhưng không hành hạ, chỉ nói chuyện thôi, có phải mình đã đánh thức nổi đau của anh ấy?
Cô ngẫm nghĩ cảm thấy người đàng ông trước mặt có gì đó rất lạ, cô hối hận vì đã bỏ đi, nhìn vào đôi mắt có phần tuyệt vọng cô nhận ra có một điều đang được giấu đi
_Anh sợ bị bỏ rơi?
_Im ngay
Hắn kéo tay cô siết mạnh để cô thôi nói nữa, và cô đã đoán đúng cái gì đó
_Sao không hành hạ tôi đi, nhốt tôi, hay bỏ đói tôi hoặc lấy lại tất cả vì tôi bỏ đi mà
_Tôi không phải loại bỉ ổi, còn em càng muốn biết về tôi thì đừng mơ mộng, không bao giờ chúng ta thân thiết hơn đâu, làm tốt mọi thứ trong bản hợp đồng đi
Hắn nói xong liền dùng tay đấm vào cửa, tay hắn ngập trong máu thế mà gương mặt không chút thay đổi, hắn không cảm giác đau là gì cứ thế bóp chặt mảnh thuỷ tinh trong tay
_Thiên Yết...xin lỗi tôi sai rồi...tay anh bị thương rồi...huhu
_Mau tránh ra
Cô nâng bàn tay đầm đìa máu của hắn lên đau lòng thế mà hắn hất cô ngã một cái muốn ngạt thở